Go Back   KLNetBB > Our Class > Khóa 05-08

 

Old 18-07-2006, 07:43  

Phá sản!
 
Join Date: 26-11-2005
Posts: 83
KL$: 0

Chuyện lai` đọc trên báo rôi`
bblue_clebica is offline  

Old 18-07-2006, 20:26  

V.I.P
 
Join Date: 28-02-2006
Posts: 1.370
KL$: 167
Location: MU fan

Thế là bản sao à!



------------------------------
Welcome to KLNet 6!
demon is offline  

Old 19-07-2006, 10:27  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

mấy chuyện tình yêu các bác post lên hay wa'. Em đọc mãi ko thấy chán
Napoleon is offline  

Old 19-07-2006, 16:36  

V.I.P
 
Join Date: 28-02-2006
Posts: 1.370
KL$: 167
Location: MU fan

Chuyện tình yêu chán sao được!
Hay là bạn đang.....yêu! :p



------------------------------
Welcome to KLNet 6!
demon is offline  

Old 19-07-2006, 17:10  

Phá sản!
 
Join Date: 17-07-2006
Posts: 60
KL$: 0

yêu rồi đọc mới thấy nó cứ giả tạo, lừa tình !
hiyu_lynk is offline  

Old 19-07-2006, 21:13  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

Tuỳ từng người mới có suy nghĩ khác nhau. Riêng với tôi, tôi cảm thấy rằng tình yêu thật sự là đẹp. Nó giúp cho ta cảm thấy vui mỗi khi ta buồn. Với người ấy bạn có thể tâm sự những gì mà bạn không thể nói với người khác
Napoleon is offline  

Old 19-07-2006, 21:16  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

Hồi trước có người thường tâm sự với mẹ về những gì trải qua trong một ngày. Còn khi đã yêu người ấy sẽ luôn là lựa chọn đầu tiên của bạn mỗi khi vui hay buồn. Họ sẽ là điểm tựa của bạn, chia sẻ nỗi lòng cho bạn. Và chính người ấy sẽ giúp bạn vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống
Napoleon is offline  

Old 19-07-2006, 21:22  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

Khi mất người ấy, bạn sẽ cảm nhận rằng có một ngôi nhà vô hình nào đó trói chặt trái tim bạn. Nếu bạn không phải là người mạnh mẽ, bạn sẽ suy sụp, suy sụp rất nhanh. Bạn sẽ phải mất rất nhiều thời gian để vượt qua cảm giác ấy. Có thể là 1,2 tháng cũng có thể là nhiều năm, nhưng có thể là cả đời cũng chưa chắc có thể quên đi hình bóng của người ấy
Napoleon is offline  

Old 19-07-2006, 21:25  

Phá sản!
 
Join Date: 08-09-2005
Posts: 10
KL$: 0

nhảm nhí . Tình yêu đâu có đơn giản như vậy
nhoc_a18 is offline  

Old 20-07-2006, 09:39  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

ko đơn giản, nhưng cũng ko quá phức tạp lắm đâu
Napoleon is offline  

Old 20-07-2006, 09:39  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

chắc là bạn yêu rồi chứ gì
Napoleon is offline  

Old 20-07-2006, 16:38  

V.I.P
 
Join Date: 28-02-2006
Posts: 1.370
KL$: 167
Location: MU fan

Yêu phải biết giữ!
Nếu ko thì....



------------------------------
Welcome to KLNet 6!
demon is offline  

Old 20-07-2006, 21:29  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

Giữ thì cứ giữ thôi. Nhưng chỉ sợ một nỗi là tình yêu sẽ đi qua mà thôi
Napoleon is offline  

Old 21-07-2006, 16:36  

V.I.P
 
Join Date: 28-02-2006
Posts: 1.370
KL$: 167
Location: MU fan

Thế mới phải giữ!
Nếu đó là tình yêu thực sự!



------------------------------
Welcome to KLNet 6!
demon is offline  

Old 24-07-2006, 10:21  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

em muốn thế lắm nhưng em đang trong thời kì chiến tranh lạnh huhuhu
Napoleon is offline  

Old 24-07-2006, 10:22  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

các bác ai có kinh nghiệm truyền cho em một ít. Em xin cảm ơn nhưng không hậu tạ đâu nha
Napoleon is offline  

Old 24-07-2006, 10:38  

V.I.P
 
Join Date: 10-09-2005
Posts: 1.817
KL$: 813
Awarded 40 time(s)
Sent 198 thank(s)
Received 359 thank(s)
Class: A14 (2005-2008)

muốn giữ đc cái j thì đầu tiên phải biết rõ nó như thế nào đã !



------------------------------
Bao giờ cho đến ngày xưa ....
ManUtd_4ever is offline  

Old 24-07-2006, 16:47  

V.I.P
 
Join Date: 28-02-2006
Posts: 1.370
KL$: 167
Location: MU fan

sao lại phải chiến tranh lạnh thế!
Có gì thì cũng nên làm lành đi chứ!



------------------------------
Welcome to KLNet 6!
demon is offline  

Old 24-07-2006, 19:37  

V.I.P
 
Join Date: 10-09-2005
Posts: 1.817
KL$: 813
Awarded 40 time(s)
Sent 198 thank(s)
Received 359 thank(s)
Class: A14 (2005-2008)

cũng hơi khó đó !



------------------------------
Bao giờ cho đến ngày xưa ....
ManUtd_4ever is offline  

Old 24-07-2006, 20:08  

Phá sản!
 
Join Date: 08-09-2005
Posts: 10
KL$: 0

haaaaaa . chẳng có gì là bền vững mãi mãi . Chân lý đơn giản và đúng nhất
nhoc_a18 is offline  

Old 25-07-2006, 21:18  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

chỉ có thời gian là mãi mãi. Nó cứ lững lờ trôi, chứng kiến rất nhiều điều. Những buổi hẹn hò, những cuộc đi chơi đầy lãng mạn. Nhưng nó cũng hờ hững, lặng ngắm sự chia tay của những đôi tình nhân
Napoleon is offline  

Old 25-07-2006, 21:23  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

Có nhiều người muốn thời gian trôi chậm hơn để giữ lại những kỉ niệm đẹp, nhưng lại có người muốn thời gian trôi thật nhanh để quên đi tất cả những gì đẹp nhất họ có được trong thời gian vừa qua
Napoleon is offline  

Old 25-07-2006, 23:28  

Manager
 
Join Date: 15-03-2006
Posts: 6.096
KL$: 1.051
Awarded 111 time(s)
Sent 1.166 thank(s)
Received 942 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A3 (2008-2011)
Location: Trăng sao bốn bể là nhà!

Nói chung thời gian sẽ vùi dập tất cả!



------------------------------
Yêu nhầm thì không tiếc,chỉ tiếc không biết người yêu mình

Từ Bi Hỉ Xả ... nhập môn Học Viện Phật giáo Việt Nam khóa 08-13
vuacocaro is offline  

Old 30-07-2006, 11:13  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

cho em xin đi. Thời đâu có vô tình đến mức đấy
Napoleon is offline  

Old 30-07-2006, 17:42  

God Member
 
Join Date: 09-11-2003
Posts: 732
KL$ (TOP! 39): 3.172
Awarded 16 time(s)
Sent 88 thank(s)
Received 59 thank(s)
School: Ecole Centrale Paris

keke, không thấy ku Béo pot chiện, để anh giúp một tay nhé, tau thích cái bài tình yêu màu đỏ của mày nên cho mày xem cái này, xem tình yêu có màu gì nào

Tình yêu có màu gì?

Tất cả các thứ tồn tại trên cõi đời này đều có màu đặc trưng. Ví dụ hoà bình có màu xanh, chiến thắng được khoác màu đỏ, lòng chung thuỷ có màu tím, sự quý phái mang màu vàng, tuổi học trò có màu trắng, tội ác được tô màu đen, thời gian có màu cà phê phin, sự phản bội phai màu tím tái, thói vô ơn tráng màu bạc, tương lai thì hoặc hồng hoặc xám. Còn tình yêu?

"Tình yêu có màu này nè!", cô bé váy ngắn cũn cỡn vừa nhún nhảy vừa giơ cao tờ 100 đôla. Đấy là một màu rất hiện đại và khá quyến rũ nhưng không chắc chắn lắm, bởi nếu bạn đưa ra chiếc nhẫn nạm hạt kim cương thì màu tình yêu của các cô bé như thế sẽ thay đổi ngay.

"Màu này!", một nàng, thuộc loại chưa có chứng minh thư, không thèm ngẩng đầu lên, chỉ ngay vào... cái màn hình máy tính. Người yêu trên mạng của nàng vừa gửi cho nàng một nụ hôn thắm thiết. Chắc là không hợp lý lắm đâu, bởi đột nhiên điện cúp thì màu tình yêu giống màu tội phạm quá.

"Tình yêu ư? Có màu vàng nhạt đặc trưng của các loại mì ăn liền!", các cặp sinh viên "sống thử" cùng nhất trí như vậy.

"Màu... muối tiêu mới chính là màu đặc trưng của tình yêu!", một cô gái trẻ đẹp vừa nghịch chiếc điện thoại nhỏ như bao diêm, vừa quả quyết.

"Tình yêu có màu gì?", nhà thơ với nhiều tác phẩm đang ăn khách nhăn trán và nghiến răng: " Đỏ rừng rực - lửa mặt trời - ta tan biến - xanh mênh mang - biển mắt em - ta chìm ngập - tím ngăn ngắt - tà áo mỏng - níu chân phiêu bạt - đen mượt mà - suối tóc nào - chảy suốt đời ta". Thế nghĩa là màu gì?

"Toàn nói phét, cái thứ đó làm gì có màu?", một con mọt sách đeo kính trắng vừa lầm bầm vừa lật cuốn sổ tay và đọc: "Nó đây, tình yêu là một thứ không màu, không mùi, không vị. Nó có thể sôi ở nơi giá lạnh nhưng cũng dễ dàng đông cứng ở 36 độ C. Nó không thể tự nhiên biến mất đi mà chỉ chuyển từ dạng này sang dạng khác...". Không thể đồng ý với định nghĩa này được, ngay như thứ rất mơ hồ là tình bạn cũng mang màu trắng đục của rượu đế đấy thôi.

Hay là tình yêu không tồn tại? Có bao giờ bạn nghĩ đến điều này chưa? Thường thì khi không tìm ra câu trả lời, người ta thường lật ngược lại vấn đề như vậy. Nhưng nếu thế thì mọi người tìm đâu ra lý do để kết hôn và ly dị? Hơn nữa, nếu không có cái gọi là tình yêu thì mọi nỗi khổ trên thế gian này đều cụt lủn như con thằn lằn đứt đuôi. Và lúc ấy chẳng lẽ các nhà tình yêu học trên các tờ báo phải quay sang viết truyện cười, còn các nhà thơ lại đi ca ngợi vẻ đẹp của các quán lẩu dê?

Chắc chắn rằng màu tình yêu phải nằm đâu đó trong cái dãy đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím. Chỉ có điều chúng ta chưa tìm thấy mà thôi. Nhưng cũng như những vấn đề chưa tìm được câu trả lời: Có sự sống ngoài trái đất không, có thuốc trường sinh bất tử không?... Thế nào rồi cũng có ngày chúng ta có câu trả lời về màu của tình yêu. Còn bây giờ, tạm thời mỗi người cứ tự chọn một màu gì đấy cho tình yêu của mình, nhưng nhớ đừng cho ai biết nhé!



------------------------------
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,vô nhân tri thị lệ chi lai”
AldolfHitle is offline  

Old 30-07-2006, 17:48  

Phá sản!
 
Join Date: 09-06-2006
Posts: 72
KL$: 0
Location: 1 phút ngớ ngẩn của demon!

Truyện này anh viết à!
thang_ngu is offline  

Old 01-08-2006, 15:03  

V.I.P
 
Join Date: 03-11-2005
Posts: 680
KL$: 416
Received 1 thank(s)
Class: A16 (2005-2008)

ko anh copy trên mạng rùi post lên << thay lời aldol



------------------------------
Nguyễn Trung Thành a16 ... ! << quá đủ >>
Thanh_conuong is offline  

Old 01-08-2006, 17:30  

V.I.P
 
Join Date: 28-02-2006
Posts: 1.370
KL$: 167
Location: MU fan

thảo nào thấy quen quen!



------------------------------
Welcome to KLNet 6!
demon is offline  

Old 01-08-2006, 18:16  

God Member
 
Join Date: 09-11-2003
Posts: 732
KL$ (TOP! 39): 3.172
Awarded 16 time(s)
Sent 88 thank(s)
Received 59 thank(s)
School: Ecole Centrale Paris

, chết thật, dạo này mình có cả người đại diện phát ngôn thay nữa. Đấy có gì cứ liên hệ với người đại diện của tớ nhá



------------------------------
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,vô nhân tri thị lệ chi lai”
AldolfHitle is offline  

Old 03-08-2006, 17:33  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

ghê thật có cả người phát ngôn cơ đấy Vip chăng?
Napoleon is offline  

Old 03-08-2006, 17:34  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

mọi người ơi. Có chuyện nào hay hay post tiếp đi
Napoleon is offline  

Old 03-08-2006, 18:49  

Manager
 
Join Date: 15-03-2006
Posts: 6.096
KL$: 1.051
Awarded 111 time(s)
Sent 1.166 thank(s)
Received 942 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A3 (2008-2011)
Location: Trăng sao bốn bể là nhà!

Có đủ chỗ pozt tiếp thì ông đừng câu nữa.Pozt liền 1 bài thui ko thì đừng để bị lock nik!



------------------------------
Yêu nhầm thì không tiếc,chỉ tiếc không biết người yêu mình

Từ Bi Hỉ Xả ... nhập môn Học Viện Phật giáo Việt Nam khóa 08-13
vuacocaro is offline  

Old 03-08-2006, 20:09  

God Member
 
Join Date: 09-11-2003
Posts: 732
KL$ (TOP! 39): 3.172
Awarded 16 time(s)
Sent 88 thank(s)
Received 59 thank(s)
School: Ecole Centrale Paris

, chú caro nóng nảy thế. làm gì mà lại doạ ngay người ta thế, để anh pot tiếp cho mà đọc, gì chứ chuyện đi sưu tầm anh share cho.

Anh và Tôi cùng nhau lớn lên trong bao kỉ niệm êm đềm của tuổi thơ. Tôi nhớ rất rõ lúc nhỏ anh đã từng vì tôi mà nhiều lần đánh nhau với bọn con trai trong xóm, có lần còn chảy cả máu nữa ...tôi biết anh đau lắm nhưng cũng cố gượng cười cho tôi vui, từ đó đến giờ chưa ai đối tốt với tôi thế cả, anh là người đầu tiên và trong tôi, anh là người duy nhất tốt với tôi...như thế. Cũng chính vì như vậy tôi đã mang trong tim mình một tình yêu, tình yêu đơn phương. Tình yêu của tôi dành cho anh cứ lớn mãi theo thời gian và đến một ngày tôi quyết định nói cho anh ấy hiểu tất cả những tình cảm của tôi nhưng chớ trêu thay ... trước lúc tôi định nói thì anh, người mà tôi yêu nhất lại cùng sánh bước, tay trong tay với một cô gái khác. Đứng trước mặt tôi, anh lại vờ như không biết, như giữa chúng tôi chỉ là tình bạn đơn thuần hoàn toàn không nghĩ đến những quá khứ tốt đẹp kia, anh ung dung nói

- Này Nhóc, giới thiệu với em đây là bạn gái của anh.

Tôi nghe tim mình như có một cảm giác đau, nó đau nhói một cách lạ lùng, tôi chưa bao giờ có cảm giác đau như thế

- Chào em , em là em gái của anh Nhân à ?

Thấy tôi vẫn im lặng , anh lại hỏi

- Em không sao chứ Nhóc ?

Mặc kệ lời hỏi thăm của anh, tôi đã bỏ chạy, chạy với những giọt nước mắt trên mặt, tôi chạy như để trốn tránh tất cả, trốn cái sự thật phủ phàng đã đến với tôi .

Tôi lê la khắp nơi mỗi ngày như để quên anh, nhưng tôi không thể làm được chuyện ấy. Và trong lúc tôi đau đớn và tuyệt vọng nhất thì tôi đã gặp Vinh. Vinh có rất nhiều nét giống anh và đặc biệt là Vinh đã nói thích tôi, điều mà tôi đã mong ở anh nhưng không thể nào xảy ra. Thế rồi chỉ sau 2 tháng giữa tôi và Vinh đã có một tình yêu đẹp, tôi không biết là nó có thật sự đẹp hay không nữa nhưng tôi đã cố làm cho nó thật đẹp trước mặt anh. Tôi kể nhiều về Vinh cũng như tình yêu của chúng tôi cho anh nghe, những lúc ấy tôi thường chú ý đến vẻ mặt của anh, tôi mong mỏi ở nó một sự khó chịu, bực bội bởi như thế có nghĩa là trong tim anh, anh vẫn dành một chút gì đó cho tôi nhưng không, hoàn toàn ngược lại những gì tôi mong đợi anh vẫn vui vẻ nói cười, vẫn chúc phúc cho tình yêu của tôi và Vinh. Và tôi lại khóc mỗi khi từ ký túc xá của anh về, dường như nó đã trở thành thông lệ tôi thừa biết sẽ nhận được đáp án nhưng tôi vẫn cứ đi đến đó, vẫn kể cho anh nghe về Vinh và vẫn luôn nhận từ anh những lời nói tốt đẹp như của một người anh trai. Biết phải làm sao đây khi tôi đã quá yêu anh, không một giây phút nào hình ảnh của anh rời khỏi tâm trí tôi. Tôi đã đi trong cơn mưa này lâu lắm rồi như muốn tìm cho mình một câu trả lời tôi phải làm gì? quên anh ?tôi chắc rằng mình sẽ không làm được chuyện này đâu, còn nói cho anh biết là tôi yêu anh ư? để làm gì cơ chứ, khi trong tim anh hoàn toàn không có tôi. Giờ đây tôi chỉ biết rằng tôi phải làm một việc, việc mà tôi nên làm, đó là chia tay với Vinh bởi tôi không hề yêu Vinh, tôi không thể nào tiếp tục lừa dối Vinh nữa .

Vào một ngày chủ nhật đẹp trời tôi đã nói lời chia tay với Vinh và nhận được sự đồng ý của Vinh bởi Vinh cũng không thể chấp nhận một người yêu mà suốt ngày cứ nghĩ về một người khác .

Tôi lại đi lang thang trên con đường, con đường quen thuộc ngày nào anh đã dẫn tôi đi chợt tôi trong thấy anh, tôi định chạy thật nhanh đến bên anh. Nhưng ý nghĩ của tôi sớm bị dập tắt bởi anh không đi một mình, anh đang đi cùng cô gái hôm nọ. Nước mắt tôi lại rơi và tôi lại bỏ chạy, tôi vẫn không thể nào quen được với cái cảnh này. Dường như phía sau ,tôi nghe thấy tiếng của anh mặc kệ tôi vẫn chạy, chạy mãi và ....tôi bất chợt nhận ra phía trước mình chiếc xe tải đang đến rất gần, nhưng mặc kệ giờ tôi không cần biết gì nữa có khi chết lại tốt hơn cho tôi, chợt...

- A !

Tôi có cảm giác như ai đã đẩy tôi sang phía bên kia đường. Khi tôi đã định thần và quay người lại tôi mới hốt hoảng nhận ra rằng người đó là anh, người cứu tôi là anh. Tôi chạy đến thật nhanh bên anh, người anh toàn máu là máu

- Anh Nhân, anh có sao không? sao anh lại làm vậy? Tôi nói trong nghẹn ngào

- Em lại đi sang đường mà không nhìn rồi, Nhóc à, lần sau đừng thế nữa nhé. Anh chỉ nói với tôi một câu thế thôi rồi ngất đi.

Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu mà đôi tay của tôi lạnh ngắt, tôi sợ, sợ lắm, sợ anh sẽ rời khỏi tôi mãi mãi. Không! Tôi không thể mất anh được, tôi mong thời gian có thể quay trở lại tôi sẽ không bỏ chạy, sẽ không có ý nghĩ điên rồ đó.

- Bác sĩ, anh ấy thế nào rồi ạ? Tôi như nhảy sổ vào người ông bác sĩ.
- Cô là người nhà của anh ta à?
- Dạ, cháu là em gái của anh ấy, anh ấy như thế nào rồi bác sĩ.
- Xin chia buồn cùng cô nhưng vì vết thương quá nặng nên không thể cứu được.

Tôi như hóa đá bởi câu nói của ông, sao lại như thế, sao chuyện này có thể xảy ra với tôi kia chứ, tôi lại thấy tim mình đau, nhưng lần này nó đau hơn gấp trăm lần, tôi lặng người với những giọt nước mắt …

3 tháng sau ngày anh mất, tôi lại đi trên con đường ngày nào con đường đã khiến anh phải ra đi mãi mãi
- Xin lỗi , em có phải là ......
- Là chị? Tôi hơi bất ngờ khi gặp chị ấy, người yêu của anh
- Chúng ta vào đâu nói chuyện được không? Chị có cái này muốn đưa cho em.

Tôi khe khẽ gật đầu, khi đã tìm được chỗ ngồi, chúng tôi bắt đầu câu chuyện. Chị ấy lấy trong giỏ của mình một cuốn sổ gì đó đưa cho tôi.

- Đây là gì ?
- Nhật ký của Nhân
- Sao nó lại ở chỗ chị ?
- À, là do lần trước chị cầm nhầm định trả lại cho Nhân nhưng không còn dịp nữa nên chị đưa nó cho em.

Dường như thấy được ánh mắt của tôi chị nói tiếp
- Em đừng hiểu lầm chị chỉ đọc được trang đầu thôi
- Có gì quan trọng nữa hả chị, dù sao người cũng đã chết rồi còn gì là bí mật nữa
- Tùy em vậy, giờ chị phải đi chọn áo cưới đây
- Chọn áo cưới? Tôi khẽ chau mày
- Sao chị lại có thể làm như thế? Anh Nhân mất chưa được 100 ngày mà
- Em nói thế là sao? Chị và Nhân chỉ là bạn thôi mà
- Là bạn? Thế tại sao lần trước anh ấy lại giới thiệu chị là bạn gái của anh ấy
- Chị cũng không hiểu vì sao Nhân lại giới thiệu như vậy nữa, thôi chị trễ rồi chị phải đi, chào em

Chị đi rồi còn mỗi mình tôi với nỗi khó hiểu, sao lại như thế, sao anh lại làm thế. Chợt tôi nhớ đến quyển nhật ký của anh. Tôi giở từng trang ra

Ngày...tháng...năm...

Hôm nay là ngày tôi cảm thấy vui nhất bởi tôi thấy được nỗi đau khổ của em khi tôi giới thiệu Phương là bạn gái của mình, điều đó chứng tỏ em đã yêu tôi. Ôi! tôi muốn hét lên cho mọi người biết rằng tôi đang rất hạnh phúc.

Rồi một trang khác

Ngày...tháng...năm...

Có lẽ ngày hôm nay là ngày tôi buồn nhất, tôi đã lầm, một sự hiểu lầm tai hại bởi em, người mà tôi yêu nhất trên đời này lại hoàn toàn không yêu tôi. Em đã có người yêu, một chàng trai tốt, tôi đoán vậy. Tôi đã nghe rất nhiều về người đó từ em, những lời của em như ngàn mũi tên đâm thẳng vào trái tim của tôi không chút xót xa, thế nhưng em vẫn cứ vô tư cười nói trên sự đau khổ của tôi. Và tôi vẫn phải diễn hết vai diễn là một người tốt trước mặt em, tôi đã chúc phúc cho cuộc tình của em cũng như đặt dấu chấm hết cho cuộc tình của chính mình. Nhóc ơi! Khi nào thì em mới hiểu cho anh đây?

Khép trang nhật ký lại mà nước mắt tôi cứ tuôn rơi, vì sao? Vì sao cơ chứ? Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn, vì sao ? Vì sao trời lại khéo trêu người như thế, những câu hỏi vì sao cứ bao quanh lấy tôi. Đêm ấy tôi đã khóc, khóc rất nhiều, chợt tôi giật mình khi nhận ra rằng mặc cho tôi có khóc bao nhiêu đi chăng nữa và tôi có trả lời được tất cả câu hỏi đó thì anh, người tôi yêu cũng chẳng bao giờ sống lại. Người ta thường nói đến vị ngọt và vị đắng của tình yêu, còn tôi, tôi chẳng biết vị ngọt của tình yêu là thế nào? Nhưng giờ tôi hiểu rất rõ vị đắng của nó. Tôi phải trách ai đây? Trách anh không nói sớm hơn? Trách tôi vì ý nghĩ điên rồ đó? Hay trách ông trời đã khéo đùa với chúng tôi?

Đêm đó tôi đã mơ thấy anh, anh bảo tôi hãy sống thật tốt bởi cuộc đời của tôi hiện giờ của anh. Tôi thức dậy và nước mắt lại trào ra, tôi nhớ anh, nhớ thật nhiều .... Có lẽ với nhiều người chuyện tình của chúng tôi thật buồn nhưng với tôi anh là mối tình đầu, là một kỉ niệm đẹp trong tôi.



------------------------------
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,vô nhân tri thị lệ chi lai”
AldolfHitle is offline  

Old 03-08-2006, 20:56  

Manager
 
Join Date: 15-03-2006
Posts: 6.096
KL$: 1.051
Awarded 111 time(s)
Sent 1.166 thank(s)
Received 942 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A3 (2008-2011)
Location: Trăng sao bốn bể là nhà!

Em cũng đâu có nóng tính,Napoleon toàn ra các topic khác pozt thế,có lúc còn 5-6 bài liên tiếp - mỗi bài 1 dòng. Ko sửa đi lại bị RBB cho Phong thần.Chung quy em cũng chỉ là giúp nó thôi!

Em có đóng góp này chẳng biết bác Aldolf có thấy được hok: Các bài của bác pozt lên đều hay ,nhưng mà tên nhân vật nên đổi đi thành tên nước ngoài thì hấp dẫn mà mang màu sắc lãng mạn hơn.Thực ra nghe mấy cái tên Việt cũng được nhưng ko tạo ra cảm giác cuốn hút và khó tưởng tượng,ko kích thích được cái nguồn cảm hứng phong phú của độc giả.

Bác đừng giận em nhá!



------------------------------
Yêu nhầm thì không tiếc,chỉ tiếc không biết người yêu mình

Từ Bi Hỉ Xả ... nhập môn Học Viện Phật giáo Việt Nam khóa 08-13
vuacocaro is offline  

Old 07-08-2006, 15:08  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

dạ vâng em cảm ơn bác vuacocaro rất nhiều ạ. Đã giúp em ko bị block. Thế là đc. chứ gì
Napoleon is offline  

Old 09-08-2006, 10:47  

God Member
 
Join Date: 09-11-2003
Posts: 732
KL$ (TOP! 39): 3.172
Awarded 16 time(s)
Sent 88 thank(s)
Received 59 thank(s)
School: Ecole Centrale Paris

Có một tình yêu như thế !

Nói đến một chuyện tình, ai cũng phải trải qua những giai đoạn : biết - quen - hiểu nhau - yêu nhau. Nhưng chuyện tình của chúng tôi lại khác hoàn toàn. Chúng tôi đã yêu nhau say đắm ngay khi chúng tôi chưa biết khuôn mặt, chưa nghe giọng nói của nhau. Nghe thì có vẻ khó tin nhưng thực sự đó là sự thật các bạn ạ.

Chúng tôi quen nhau trên mạng. Đến bây giờ thực sự tôi cũng không hiểu là tại sao chúng tôi lại có thể yêu được nhau nữa. Tôi hay hỏi anh rằng, tại sao trên thế giới này có bao nhiêu cô gái, tại sao ông trời không mang đến cho anh một cô gái khác mà lại là em, và tại sao người quan trọng nhất của đời em lại là anh mà không phải là một người con trai nào khác, trong khi chúng ta cách xa nhau hàng ngàn cây số như thế này. Đúng là ông trời đã mang chúng tôi lại với nhau, đã để cho chúng tôi thể hiện một điều rằng : Tình yêu không kể khoảng cách xa xôi. Cảm ơn số phận đã mang đến cho tôi niềm hạnh phúc tuyêt vời này.

Lần đầu tiên nói chuyện, tôi đã thực sự không hài lòng với cách nói chuyện của anh. Bực mình quá nên tôi không thèm nói chuyện với anh nữa. Lần thứ hai lên mạng, chẳng thấy mấy đứa bạn đâu hết, buồn, lại chỉ thấy cái nick của anh còn sáng, thế là không hiểu sao hai đứa lại nói chuyện với nhau. Đúng là anh không như tôi nghĩ. Anh có một điều gì đó rất gần gũi , rất gần gũi với tôi. Hôm đó ra về mà lòng tôi cảm thấy khác lạ vô cùng, có một cảm giác rất lạ lùng len lỏi trong tôi mà tôi không thể giải thích nổi nó là tình cảm gì nữa. Thế rồi mỗi buổi chiều, chúng tôi lại lên mạng gặp nhau, những lúc không gặp, thì thấy nhớ vô cùng. Anh là kĩ sư làm trong ngành dầu khí lên hay phải đi công tác trên biển, cứ đi biển 1 tháng mới được về nhà 2 tuần. Vì vậy khoảng thời gian anh đi biển là lúc tôi thấy nhớ anh quay quắt, nhớ lắm. Tôi đã quen với việc tâm sự với anh những điều không thể nói với bất kì ai, đã quen với việc nghe những lời khuyên bảo của anh. Vì vậy mà khi anh đi biển, tôi đã cảm thấy thật trống trải. Và tôi nhận ra rằng, tôi đã yêu anh.

Nhiều người đã nói, tình bạn trên mạng không bao giờ bền lâu huống chi tình yêu. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy băn khoăn nhiều về chuyện này, nhưng anh thường nói với tôi rằng, tất cả sẽ để thời gian trả lời, chỉ vậy thôi...

Và rồi một ngày, trên mạng, anh đã nói rằng, anh rất nhớ tôi, anh rất cần tôi, từ khi nói chuyện với tôi lần thứ 2 ấy, nhưng anh sợ anh nói ra sẽ làm tôi hiểu sai về anh. Tôi đã thực sự hạnh phúc. Chúng tôi đã yêu nhau mà chưa từng được gặp mặt nhau. Anh rất bận rộn, vì thế mà anh gọi điện cho tôi nhiều hơn thay vì cùng nhau lên mạng. Anh đã cho tôi hiểu được nhiều điều về cuộc sống này, về con đường mà tôi đang bước tới. Cả gia đình anh và bố mẹ tôi cũng đã biết rằng chúng tôi yêu nhau nhưng họ cũng chưa bao giờ được gặp mặt mà chỉ được nghe qua điện thoại, vì tôi là người Bắc, còn anh ở trong Nam.

Rồi thời gian cứ trôi đi như vậy, đã 9 tháng trời từ khi yêu nhau, chúng tôi không được gặp nhau. Đã phải chịu bao nhiêu nỗi buồn cho sự xa cách, anh vẫn nói rằng : khổ trước thì sẽ sướng sau thôi.

Tôi mong lắm cái ngày chúng tôi sẽ gặp nhau.

Và cuối cùng thì cái ngày hạnh phúc đó đã đến với tôi. Anh cố gắng và đã thu xếp được công việc để ra Bắc với tôi. Ngày đầu chúng tôi gặp nhau cũng là ngày tôi đưa anh về ra mắt gia đình. Khi gặp nhau, không hề có cảm giác lần đầu gặp gỡ mà cảm giác của chúng tôi lúc ấy là hai người yêu nhau mà phải xa nhau, đền lúc gặp lại, cảm xúc vừa vui vừa tủi thân vừa hạnh phúc , tôi đã khóc uớt hết vai áo anh, anh ôm tôi thật chặt trong lòng, lúc đó có lẽ tôi đã là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Anh điềm đạm, hiểu biết và quyết đoán. Cả nhà, ai cũng quý anh hết, tôi rất tự hào vì có anh .

Chúng tôi yêu nhau và tình yêu của chúng tôi là như vậy đó, tôi có cảm giác như đó là một câu chuyện cổ tích vậy. Đến giờ, chúng tôi đã là hai nửa không thể thiếu của nhau, tôi cần có anh và anh cũng cần tôi bên cạnh. Chúng tôi cũng đã tính chuyện cho tương lai hai đứa. Tôi thực sự hạnh phúc.

Vậy đó, đó là một câu chuyện thật của chính bản thân tôi, tôi muốn kể cho các bạn nghe. Và cái tên Khoảng cách dễ thương của tôi có được cũng vì như vậy.

Tôi chỉ muốn nói với các bạn rằng, hãy trân trọng tình yêu mà mình đang có, và khoảng cách về địa lý trong tình yêu là một điều không ai muốn nhưng nếu bạn nghĩ rằng nó dễ thương thì đúng là khoảng cách dễ thương thật đó.



------------------------------
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,vô nhân tri thị lệ chi lai”
AldolfHitle is offline  

Old 09-08-2006, 10:49  

God Member
 
Join Date: 09-11-2003
Posts: 732
KL$ (TOP! 39): 3.172
Awarded 16 time(s)
Sent 88 thank(s)
Received 59 thank(s)
School: Ecole Centrale Paris

Lối rẽ sau cùng


Đôi nhẫn cưới được gắn viên kim cương nhỏ xíu tinh xảo, tên anh cùng tên tôi và ngày cưới. Những tấm thiệp hồng được trang trí công phu, chờ ngày được trao tay bạn bè và ngưòi thân. Trong lòng tôi ngời ngời hạnh phúc, tình yêu đã sống lại sau cuộc vấp ngã đầu đời. Từng giây phút chờ đợi để đưọc vòng tay anh âu yếm đến trọn đời trọn kiếp, sẽ không làm điều gì có tội với anh...

Nhưng niềm khao khát ấy đã tan thành mây khói, chỉ còn lại tiếng nức nở của đôi nhẫn cưới. Anh và tôi đã có mười hai năm chung lớp chung trường. Anh thầm yêu tôi từ ngày tuổi học trò ham đuổi bắt chuồn chuồn, dính ve sầu. Có đôi lần tôi bắt gặp trong ngăn bàn mấy vần thơ bỏ ngỏ lời ưu tư, không thể giãy bày. Anh cứ lặng lẽ bên cuộc đời tôi như thế. Trong thơ anh tôi mờ ảo như mâ khói nhưng sâu lắng đến diệu kỳ nơi trái tim anh. Tên thật của tôi chưa một lần đưọc anh gọi mà toàn gọi tôi là: "Phượng Hồng". Tôi mạnh mẽ, sôi nổi bao nhiêu thì anh trầm lắng bấy nhiêu, khiến tôi hờ hững với anh. Rồi chúng tôi vào đại học. Số lần gặp nhau cũng thưa dần, cả hai lao vào học để trả nghĩa đấng sinh thành. Trong mốt lần đến sinh nhật bạn cùng lớp, tôi gặp mốt chàng công tử hào hoa, trên người đeo vô số những kim cương, đá quý, bạch kim.. và một ánh mắt rất đa tình luôn ném trộm về phía tôi. Nhay hôm sau, bạn gái dẫn "người ấy" đến, bảo: anh Triệu, anh họ của mình rất muốn đưọc làm quen với đằng ấy. Cho tớ gửi, lát nữa tớ quay lại..." Vì là anh của bạn gái khá thân nên tôi tin tưởng. Trước lúc rời khỏi phòng, cô ấy còn nháy mắt: " cho phép toàn quyền sử dụng nhưng thiếu đâu sẽ bắt đền đó". Tôi lại bị mê mẩn cả người trước những thứ đồ xa xỉ anh ta mang trên người. Ngày hôm sau, không cần bạn tôi dẫn đường, "người ta" tự đến với bó hồng thật lớn thật đẹp. Tôi rất vui mừng và nhận lời đi chơi tối hôm đó. Nghe "người ta" tán: " em học xong, bố mẹ anh sẽ xin việc cho em tử tế. Nếu em ở nhà anh thì chẳng phải lo lắng gì cả. Anh sẽ hết lòng hầu hạ, cung phụng em như tên nô lệ Tai Ta trung thành bên nữ hoàng Clêopát..." Tôi cứ mãi đan mơ dệt mộng giữa thiên đường. Chưa đầy một tuần thân quen anh ta đã gạ gẫm sự gần gũi về thể xác, lúc đó tôi mới giật mình tỉnh giấc. Bị từ chối quyết liệt, hắn lật ngửa ván bài: "Cô tưởng cô có giá lắm sao? Tình phí đối với cô chỉ là một gói ngô cay mà thôi. tôi đâu phải thằng gu mà tự nhiên đem tiền ném ra cửa sổ. Cô nên biết điều một chút, đừng để tôi phải ra tay". Trong lúc bị hắn giằng co, tôi gần như không thể thoát thì anh đạp cửa xông vào và tôi thoát. Tối hôm sau, khi anh đi học vi tính về thì bị hắn thuê người hành hung. Anh phải vào viện cấp cứu vì bị bọn chúng chích quá liều. Không thê giấu diếm tình cảm mãi được nữa, anh đã thổ lộ tình yêu thầm kín của mình đối với tôi và sẵn sàng bỏ qua tất cả cho tôi. Thay vì những bông hoa tươi đẹp che đậy một tâm hồn dối trá của gã họ sở kia, anh dâng tặng tôi cả con tim chân thành dào dạt.

Thế rồi khi sự nghiệp và kinh tế bắt đầu ổn định, đúng lúc sắp tổ chức đám cưới thì anh lặng lẽ bỏ đi. Vì sao anh phải xa lánh tôi, phải tuyệt giao với đời? Cầm tờ giấy ghi xét nghiệm máu trên tay, nghĩ tới mũi chích anh chịu thay tôi, tôi đã hiểu một lần nữa anh lại vì tôi



------------------------------
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,vô nhân tri thị lệ chi lai”
AldolfHitle is offline  

Old 10-08-2006, 16:59  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

anh aldolf ơi! anh lấy bài này ở đâu đấy hay wa'. Thật là cảm động. Đọc xong thấy em giống với cuộc tình trên mạng thật
Napoleon is offline  

Old 10-08-2006, 22:15  

Phá sản!
 
Join Date: 06-06-2006
Posts: 49
KL$: 0

Muốn cảm động thì vào board a14 trong topic: Sống đẹp mỗi ngày .
Toàn bài hay thôi!
Ming is offline  

Old 11-08-2006, 12:13  

God Member
 
Join Date: 09-11-2003
Posts: 732
KL$ (TOP! 39): 3.172
Awarded 16 time(s)
Sent 88 thank(s)
Received 59 thank(s)
School: Ecole Centrale Paris

Mưa vào ngày cưới

Ngày cưới tôi, mưa không nhiều, nhỏ và mịn.

Đấy là điều may; sách số nói thế và giáo sư Trần, bạn bố tôi cũng nói thế. Tôi lấy chồng, không ngỡ ngàng, không yêu cũng không ghét. Chồng tôi hiền lành nói được chút chút tiếng Việt. Mọi người thường cười những câu bập bẹ của chồng tôi, nhưng là cười yêu. Hôm chồng tôi nói với giáo sư Trần muốn được là "tử sĩ", để luyện thêm tiếng Việt, giáo sư cười rung mớ tóc bạc: "Anh Isêkura này, người Việt khi gọi những kẻ có học luyện thi là sĩ tử. Còn như anh nói, anh sẽ thành "I-sê-thây-ma". Suốt một năm trước ngày cưới, chồng tôi là sếp nhất của tôi. Chờ một ngày văn phòng nhiều người nghỉ phép, vị đại diện trưởng quỳ xuống vừa tỏ tình vừa cầu hôn khi tôi đang ngồi soạn thảo văn bản trước màn hình computer: "Anh đã muốn yêu em. Sẽ cưới anh nhiều nhé". Tôi không phải là tiểu thư Natasa nên không thấy hồi hộp trước phiên bản có lối tư thế của công tước André. Để cho giống tiểu thuyết, tôi ngước nhìn trần hai phút nhè nhẹ gật đầu. Khi biết tin, bố mẹ tôi đều tăng huyết áp. Hạnh phúc là doping.

Tôi bước ra khỏi khách sạn trên tấm thảm nhung xanh chạy suốt bậc tam cấp đến cánh cửa chiếc Toyota trắng sữa viền hoa hồng đỏ. Mưa dịu đẫm một bên voan. Những người thân của tôi ngây ngất mùi Henessy và Champagne đứng một hàng dài trong mái hiên rộng. Lúc này ông cậu tôi phó tổng giám đốc Ngân hàng công thương, đến gần hỏi nhỏ về tiền lương của chồng tôi. Hạnh phúc đơn giản là giàu sang. Chồng tôi gập người chào quan khách, vòng bụng làm tư thế đôi phần khiếm nhã. Tôi bâng quơ nhìn qua đường và chợt rùng mình, không phải vì lạnh, tôi đã thấy anh rồi. Có ai đấy mở hộ cửa xe hoa, tôi vội vã chui vào, kệ cậu thợ ảnh đang gào lên đòi chụp một kiểu ảnh đã dặn trước "ngập ngừng lần cuối". Chồng tôi âu yếm ngồi cạnh tôi, vẻ mặt vẫn chưa hết thích thú trước những tập tục của một truyền thống văn hóa lạ. Tôi đăm đăm nhìn qua cửa kính mờ đục anh vẫn đứng rũ rượi bên gốc sấu già và mớ tóc lõa xõa bết nước mưa. Tôi và anh yêu nhau đã dài, có thể nói dài nhất trong các cuộc tình của tôi. "Về đi anh". Lần cuối gặp nhau tôi cũng nói vậy.

"Em không yêu anh nữa sao".

"Không hẳn thế"

Anh bỏ cái bút vẽ, run run châm điếu thuốc. Anh cũng run run khi nói chuyện với bố mẹ tôi, nghề nghiệp của anh, bố mẹ tôi nặng đầy ác cảm.

"Con yêu cái thằng ấy thật à".

Mẹ tôi vừa kẻ mắt vừa hỏi. Tôi không trả lời, hơi thấy khó chịu. Ở tuổi ngoài bốn mươi, người ta không nên đánh phấn son quá dày. Mẹ tôi đang theo học một "cua" nhảy đầm, bố tôi bật đèn xanh. Vị trí công tác của bố tôi hay phải dự những bữa tiệc chiêu đãi các quý phu nhân đành tuân thủ nguyên tắc "phi khiêu vũ bất thành lady". Bố tôi sùng đồ ngoại nhưng lại dạy tôi thâm thuý bằng câu ca dao nội: "Lấy chồng cho đáng tấm chồng. Bõ công trang điểm má hồng răng đen". Lấy chồng là một đề tài triền miên quấy rầy phụ nữ. Nó cũng giống như đàn ông bị ám ảnh bởi công danh sự nghiệp. Thế nhưng, muốn đạt được danh hay lợi, người ta có thể đê tiện, không hiểu lấy chồng có làm thế được không.

Xe hoa bắt đầu chạy chầm chậm. Giây phút rưng rưng của một đời con gái. Tôi vô cảm. Chồng tôi hôn lên tóc tôi âu yếm, đưa tay xoa nhẹ bụng tôi. Sau lần đi Đà Lạt nửa công tác nửa đi chơi. Tôi có bầu. Tôi thông báo ngắn gọn bằng tiếng Anh cho người cùng đi, vẻ mặt vị trưởng đại diện văn phòng thương mại đẫm đầy hạnh phúc. Tôi không thở dài vì tôi đã biết nhiều. Chồng tôi bốn mươi tư tuổi lẻ ba tháng, sáu năm luôn khao khát baby. Đã hai lần li dị, một lần được lời chín mươi tám ngàn "đô" và một lần bị lầm bị thiệt cỡ ngần ấy. Đầu tư rất nghiêm túc vào hôn nhân mà vẫn không sao tạo dựng được thế hệ sau. Chồng tôi đam mê trẻ con một cách bệnh tật. Cả khoảng dài của thiếu thời chồng tôi ở Cô nhi viện: Nói theo Phân tâm học, đấy có thể là một ẩn ức ngầm. Giáo sư Trần lý giải, những người Á Đông đa phần chịu ảnh hưởng của Nho giáo từ sâu thẳm vô thức. Mạnh Tử dạy "tam đại bất hiếu vô hậu vi đại nghĩa" là không con tội to lắm. Tôi khó chịu nhiều cái cách ăn nói của nhà Nho, hóa ra phụ nữ chỉ là máy đẻ. Giáo sư Trần cười, giải thích sự dị biệt của các quan điểm nhận thức xã hội xuyên dọc thời gian. Đàn bà từ Đông sang Tây chưa cần kể đến trinh nữ tiết phụ mà ngay cả dâm phụ lăng loàn đều coi chuyện chồng con là quan trọng. Giáo sư Trần thôi không nghịch tóc tôi, nói nghiêm túc "Em sẽ là một bà mẹ tốt". Tôi không biết, tôi không thấy mình thay đổi gì nhiều từ lúc có bầu. Có lẽ tôi chưa kịp yêu con tôi vì tôi chưa kịp chuẩn bị làm mẹ.

Tôi giật mình ra khỏi vẩn vơ. Ngã tư chiều mưa đèn đỏ không người. Tôi nói với bố mẹ không cho ai đi theo đưa dâu, mọi thủ tục làm trọn vẹn ở khách sạn. Qua gương chiếu hậu tôi thấy cái xe "cuốc", với dáng lêu nghêu quen thuộc. Anh vẫn chưa chịu về, chẳng nhẽ anh mệt mỏi đến vậy sao. Anh nói yêu tôi chắc vì tôi đẹp. Còn tôi, tôi có yêu anh không. Có một hồi anh thích vẽ tranh khoả thân, cô bé người mẫu nhiều nét tròn mê anh lắm. Tôi không ghen. Tôi hồn nhiên lần cuối cùng vào chừng giữa năm lớp mười trung học. Tôi và mẹ bắt gặp bố tôi ở chung phòng với một người đàn bà lạ. Mẹ tôi chưa kịp lu loa, bố tôi đã vứt ra một xấp ảnh có mẹ tôi đang ôm một người đàn ông khác. Cho đến giờ tôi chẳng còn tin vào bất cứ cái gì. Tình yêu, tình mẫu tử, tình bằng hữu. Những khái niệm sang trọng và chỉ thuần túy sang trọng. Mọi chuyện cũng chẳng thiêng liêng, cũng chẳng nhảm nhí. Tôi có yêu anh không. Vẻ hoang dã nghệ sĩ của anh an ủi tôi vào đúng thời điểm buồn chán nhất. Anh vẽ nhiều nhưng thiếu một điều căn bản, tài năng. Anh trót học mỹ thuật và phải hành nghề nghệ thuật. Xã hội ngây thơ thường thích gọi sinh viên tốt nghiệp trường Yết Kiêu là họa sĩ. Tranh của anh vặn vẹo, một thứ uốn ** làm dáng. Đấy không phải là nhận xét của tôi mà của nhiều đồng nghiệp cùng trường anh. Nhưng anh không nản, vẫn hăm hở vẽ. Anh tin chắc một điều xung quanh sự cô đơn của thiên tài bao giờ cũng đầy rẫy sự ghen tị bất tài. Con người kể cũng buồn cười. Đàn bà cố nghĩ mình là đẹp. Trí thức cố chứng tỏ là uyên bác. Nghệ sĩ sợ bị coi là bất tài. Tôi bảo anh, anh phải kiếm tiền, có tiền nguời ta sẽ nghĩ về anh khác. Anh khinh bạc "tiền là cái gì". Tôi hỏi lại giáo sư Trần, giáo sư nói đơn giản nhưng tôi nghĩ là đúng. Tiền là phương tiện tốt nhất để đưa đến hạnh phúc.

Một thời gian dài, đối với tôi, giáo sư Trần là thần tượng. Mái tóc muối tiêu dài vừa đủ bồng bềnh quanh vầng trán rộng. Kiến thức tuyệt vời và năng khiếu ngoại ngữ tuyệt vời. Giáo sư làm đau lòng các cô gái mới lớn và làm hài lòng các nàng quả phụ có tiền. Giáo sư là bạn của bố tôi và sau đó là người tình của mẹ tôi. Tôi hết "sốc" rồi. "Hỡi ơi, tôi không bao giờ được trẻ. Khi tôi trẻ, tôi đã già một nghìn tuổi hơn tất cả những người già". Không hiểu Nietzche hay Kafka đã nói vậy. Tôi không còn thiếu nữ năm tôi học dở lớp mười hai và lúc tôi tốt nghiệp đại học, tôi tốt nghiệp về nhiều mặt. Các bạn gái cùng lớp của tôi nhiều người phải giấu, phải che. Biết sao được. Không ít những ông bố, bà mẹ về già mới chịu đứng đắn nổi cơn dị ứng khi thấy phong hóa suy đồi. Báo Tiền Phong trong hàng chục số liên tiếp mở diễn đàn cho thanh niên nam nữ tranh cãi về chữ trinh. Tham gia hăng hái nhất là những phụ nữ ế chồng. Tôi yêu đàn ông hơn đàn bà, tất nhiên là những đàn ông thông minh. Tôi vò mớ tóc bạc của giáo sư, nũng nịu hỏi:

"Anh có thấy vấn đề gì về đạo đức không"

"Em đáng sợ lắm"

"Anh ngại mọi người biết à".

"Nếu mọi người biết, anh sẽ nổi tiếng như ông già Goethe".

Tôi là thư ký cho giáo sư. Quan hệ giữa chúng tôi thỏa thuận là bí mật. Những người có học hay ở chỗ luôn có đủ chữ nghĩa để biện minh cho các hành vi của mình. Hồi yêu tôi - cứ cho là như vậy, Giáo sư viết một loạt bài khảo cứu rất sâu sắc về tâm thức người Việt. Tình yêu không những là động lực của thi ca mà còn là động lực của khoa học. Trong ngành dọc của mình, giáo sư Trần nổi tiếng là người có nhiều ý kiến. Đương nhiên có vài trùng lặp kể cả ý người khác. Tôi thích trí thức hơn nghệ sĩ, đặc biệt là những nhà nghiên cứu khoa học xã hội, họ vay mượn nhưng sáng tạo. Giáo sư Trần nói:

"Sự trung thực cực đoan không có chỗ đứng trong khoa học. Em đọc nhiều nhưng đừng nên tin sách".

"Thế có nghĩa tất cả chỉ là giả dối".

"Anh không biết"

Tôi tò mò nhìn giáo sư. Câu trả lời phảng phất của một công án Thiền. Ngộ tính của tôi thấp, tôi chưa đạt đến cảnh giới của sự biết. Hồi ấy, có lẽ tôi yêu sự uyên bác bàng bạc khó hiểu ở giáo sư. Tuy nhiên, tôi tin giáo sư thật thà vì đa phần khi bàn về học thuật cả hai chúng tôi đều nằm trên giường không mặc quần áo gì cả.
Chồng tôi bắt đầu hút thuốc, loại Dulhill đỏ. Mùi khói nặng làm tôi tỉnh táo. Mưa có vẻ dày hạt hớn.

Chúng tôi sẽ về cái villa nhỏ chồng tôi mới thuê ở sát mép hồ Trúc Bạch. Tôi hồi hộp quay lại đằng sau. Một sự mơ hồ rất lạ nào đó kích động. Vẫn thấy anh cái xe "cuốc" láo đáo đi sau với một khoảng cách nhất định. Anh ấy yêu mình, anh ấy thực sự yêu mình. Tại sao tôi lại không tin vào điều ấy ở sâu trong tôi rung rinh xanh non như cái thuở đi học be bé vẫn thường tin trong mỗi quả thị đều có cô Tấm. Trước hôm đi Đà Lạt, tôi qua nhà anh. Căn phòng nhỏ trên gác hai bừa bộn những tranh dang dở "Em sẽ lấy chồng vào cuối thu". Anh lặng người cầm tay tôi. Bản "Hạ trắng" tha thiết với kèn saxphone từ cái cassette đặt chênh vênh trên nóc tủ. Anh nấc khe khẽ rồi òa khóc. Tôi rút gói Dulhill châm bâng quơ một điếu cố không nhả khói. Anh yếu đuối quá "Người ấy chắc là nhiều tiền". Giọng anh khàn khàn.

"Chồng em là người nước ngoài".

Anh đột ngột hôn tôi, vòng tay hầm hầm níu kéo. Cũng như nhiều người đàn ông người yêu tôi vẫn có kiểu ham muốn ấy. Tôi gỡ nhẹ tay anh, sự vớt vát làm tôi ghê. Khi yêu, người ta đều mong muốn trinh bạch. Tôi không còn và cái số của tôi mãi mãi không được gặp. Nhưng hôm nay tôi hi vọng là ngày hạnh phúc.

Đến đầu đường Thanh Niên, xe hoa đi nhanh hơn. Tôi hạ cửa kính xe, mưa bay ngược đầm đậm tạt. Tôi ngoái hẳn người, không còn thấy anh nữa. Tôi rưng rưng buồn. Xe hoa dừng trước ngôi nhà hai tầng xinh xắn quét vôi màu be nhạt. Tôi cởi voan, chồng tôi mở cửa xe. Tôi đã có gia đình, hôn nhân không hẳn là hạnh phúc. Chợt nhiên tôi bảo: "Em phải quay về nhà". Chồng tôi ngạc nhiên. Tôi giải thích tập tục nghìn đời của người Việt, con gái sau khi đón dâu bắt buộc phải về một mình chào bố mẹ. Chồng tôi chiều và tin tôi. Tôi đưa chồng tôi bó hoa cưới và nói sẽ đi chừng ba chục phút. Chồng tôi vội vã chạy ra bảo cậu lái xe, cái Toyota trắng sữa chạy chầm chậm quay lại con đường chúng tôi vừa đi.

Mặt Hồ Tây sóng sánh màu sáng mặc dù trời vẫn nặng mây. Tôi thấy nhớ anh, tha thiết nhớ. Hạnh phúc là tình yêu. Xe đi dọc Thụy Khuê đỗ trước cửa nhà anh. Tôi rút tờ năm mươi "đô" đưa cậu lái xe dặn ngồi chờ. Cái cầu thang lên căn phòng gác hai quen thuộc ẩm ướt rêu. Tôi không gõ cửa, luồn tay qua lỗ nhỏ hất then như bao lần tôi đã từng mở. Người yêu của tôi không ở một mình. Tôi cắn môi. Trong quả thị vẫn chỉ là hột thị. Chàng họa sĩ của tôi đang gục đầu vào lòng cô người mẫu có nhiều nét tròn. Anh ngẩng khuôn mặt bết nước mưa hay nước mắt ngơ ngác nhìn tôi. Tôi bước xuống cầu thang từng bước một. Trời vẩn gió sũng đầy hạt nước. Hình như ngày cưới của ai cũng có mưa.



------------------------------
“Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu,vô nhân tri thị lệ chi lai”
AldolfHitle is offline  

Old 18-08-2006, 21:27  

Phá sản!
 
Join Date: 19-08-2005
Posts: 29
KL$: 0

Nhiều truyện quá đọc ko hết đc :p .Đọc hết bài:"Có một tình yêu như thế",ko biết là mọi người có tin có tình yêu trên mạng ko .Chứ em thì em thấy khó tin lắm,chắc chỉ có 1% thôi
lynk_lotus is offline  

Old 19-08-2006, 10:16  

Phá sản!
 
Join Date: 15-09-2005
Posts: 0
KL$: 0

Báo cáo với bác lynk_lotus là em đang có một tình yêu ở trên mạng đấy :p. Còn về chuyện Mưa vào ngày cưới thì cho em nói thẳng: Em chưa đến tuổi ấy nên đọc không hiểu gì luôn. Mong anh aldolf thông cảm cho em nha
Napoleon is offline  
 

KLNetBB - Member of Kimlien Network
Copyright © 2002-2009 by dcuongtran
Skin designed by Kusanagi - Banner designed by FunkyJan
Powered by vBulletin® Version 3.6.8
Copyright ©2000 - 2016, Jelsoft Enterprises Ltd.