Go Back   KLNetBB > DIỄN ĐÀN CÁC LĨNH VỰC > Thơ phú - Văn học > Kho Lưu Trữ

 

-♥- Mỗi tuần 1 truyện ngắn -♥-
Old 24-04-2009, 21:31  
SaD Male

V.I.P
 
Join Date: 14-07-2008
Posts: 1.719
KL$: 1.925
Awarded 117 time(s)
Sent 86 thank(s)
Received 115 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A5 (2011-2014)

Chợt nhận ra... cuộc sống đẹp như mưa!



Trời mưa!
Uhm! Thì nó ghét mưa. Nhưng không hiểu vì một lí do nào đấy, hôm nay nó thấy mưa đẹp, đẹp hơn so với mọi ngày. Nó có rất nhiều ý tưởng hay ho, nhưng nó lại không bao giờ dám thực hiện, đơn giản thôi, bởi vì nó tự ti. Những ý tưởng đó sẽ bị vất vào một góc tối tăm nào đấy - ở trong đầu nó, để rồi bị lãng quên.
Nó hay suy nghĩ kiểu như thế nên mua thứ này hay mua thứ kia, đi lối này hay đi lối kia... Cuộc sống của nó luôn kèm theo sự nuối tiếc. Ôi! Giá như mà…Ước gì…
Nó sống khép kín, nó sợ hãi mọi thứ xung quanh. Đối với nó mọi thứ phải thật hoàn hảo.
Và…nó đã bỏ lỡ quá nhiều!
Nó muốn đi làm thêm. Có lẽ quyết định này sẽ làm mọi người ngạc nhiên. Vì từ trước đến bây giờ, nó chưa hề có một quyết định nào cho riêng nó. Nhưng ngay lúc này đây. Nó muốn chứng minh với Thế Giới rằng nó đã “ Lớn-Lắm-Rồi”. Và để xem xã hội có ‘kinh khủng’ như người lớn vẫn nói không. Dù sao nó vẫn phải một lần va chạm với xã hội. Để trưởng thành hơn. Để chín chắn hơn. Để nhìn cuộc sống này bằng con mắt khác hơn.
Quyết tâm! Quyết tâm nào!

****************

- Sao? Mày định đi làm thêm. – Con Ly ôm bụng cười sặc sụa như vừa xem Mr.Bean xong. – Mày có bị hâm không, người như mày thì làm được gì!
Ly lại tiếp tục ‘hú hí’ với trước kẹo mút nhiều vị to bự chảng.
- Tao quyết định rồi, thông báo cho mày biết trước thôi!
Nhìn vẻ mặt rất tâm trạng của nó, Ly thấy hết hưng thú để trêu đùa nó như mọi hôm.
- Vậy là mày không cần ý kiến của tao?- Ly nheo mắt nhìn nó, rồi ngeo nguẩy trước kẹo mút dở.
Nó thều thào không thành tiếng.
- Có lẽ vậy!
Nó đang do dự, một chút do dự trong ‘tí tẹo’ quyết tâm của nó. Thật là khó nghĩ. Thế này nhé!
Đi làm thêm: là nó sẽ mất đi những khoảng thời gian riêng tư + đi chơi với bạn bè. Là nó phải sắp xếp lại lịch học thêm. Và điều cuối cùng là…nó sẽ phải hỏi ý kiến của papa và mama - điều mà nó mới nghĩ đến thôi, đã thấy rùng mình. Sao mà khó nghĩ thế, áp lực kinh khủng.
- Nhưng dù sao tao vẫn ủng hộ mày! – Ly cười tít, hix, mắt một mí lúc nào cũng đáng yêu. - Cố lên nhé!
Có thế chứ, nó chỉ chờ có thế để biến ‘tí tẹo’ thành kilogam.
Hạ quyết tâm này!
- Uhm !

******************

Nó xin việc ở một quán café. Quán nhỏ nhưng đông khách. Nội thất trong toán hầu như bằng gỗ nên quán có tên là Mộc. Chỉ qua vài câu nói, nó được nhận. Oh my god! Thật đơn giản. Không quá khó như nó nghĩ. Ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong một tháng vô cùng buồn chán của nó. Nó sung sướng, nó muốn la lên thật to, la to cho cả Thế Giới biết rằng: ‘Đấy! Thấy chưa! Xã hội này đâu có kinh khủng như mọi người vẫn nói’.
Nó luôn thích xa rời thực tại, hay mơ mộng để rồi lại ôm thất vọng.
Ngày đầu tiên đi làm nó đến quán thật sớm, tâm trạng thì cứ gọi là hí hửng. Nó mặc thật đẹp, thật style. Nhưng thật lạ, tại sao chỉ có mỗi một nhân viên là nó? tất cả đều không giống như những gì nó tưởng tượng. ‘Công việc cũng không có gì đâu em ạ’!’- Hoàn toàn trái ngược như nhưng gì mà chủ quán nói. Hix. Bịa đặt. Một nhân viên đồng nghĩa với việc nó phải ‘đảm nhiệm’ mọi công việc trong quán café. Nào chạy bàn, trông xe, ghi hoá đơn, rửa cốc chén, lau dọn vệ sinh mọi thứ trong quán cefé. Tất cả! Nó tất bật làm mà đâu nghĩ được gì nhiều. Một quán café như thế, ít nhất cũng phải 3 nhân viên (cả nhân viên pha chế). bạn bè bảo nó nên nghĩ đi, làm thế khác gì bị bóc lột sức lao động. Nhưng nó chỉ mỉm cười. Tại sao nó phải ngốc như vậy? Khi ở nhà bằng nó được phục vụ, còn đi làm thì nó sẽ phải phục vụ người khác. Nó tiếp xúc với nhiều hạng người mà nó chưa tưng biết. Ca nó làm từ 6h -> 11h, giờ quy định là như vậy. Nhưng rất rất nhiều hôm nó phải về muộn vì có khách ngồi khuya. Hàng xóm không hiểu lại tưởng nó chơi bời hư hỏng. Papa và Mama không đồng ý với công việc nó làm. Nó học hành sa sút. Tối đi làm về mệt, lăn ra ngủ luôn, còn thì giờ đâu mà đụng đến sách vở. Sáng lại lóc cóc đi học, trong đầu trống rỗng, chỉ có gục và ngủ. Chiều đi học thêm. Nhưng nó đã nói rồi, nó có suy nghĩ và cá tính riêng, nó muốn một lần được làm chính mình, nó sẽ không từ bỏ mục tiêu mà nó đã nhắm lấy.

*******************

Trời đất ơi! – Ly tròn mắt nhìn nó từ đâu đến chân, suýt té ngửa vì không nhận ra đứa bạn thân. Nó nhìn Ly khó hiểu.- Mày khác quá! Khác gì á? Mày nhìn lại mày đi…- Ly chép miệng, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Nó xanh lét, hốc hác, phờ phạc vì làm quá sức và thức đêm. Nó giật mình, hoảng hốt khi thấy mình trong gương. Thật sự là nó đã kiệt sức. Nếu nó nghỉ việc thì bao mơ mộng
của nó sẽ tan biến như bong bóng, bao nhiêu kế hoạch dự định sẽ chỉ là con số không. Chẳng lẽ lại bỏ cuộc, lại chấm hết tại đây! Chấm là đúng. Mà có chấm thì đã sao. Chấm!
Nó đưa tay lên xoa đầu Ly, làm tóc Ly rối bù. Ly đã quen với hành động khó hiểu của nó. Nó nhìn vào mắt Ly. Thời gian như ngừng trôi trong…1s. Nó hít một hơi thật dài và cũng nói được một câu mà Ly vô cùng mong đợi.
- Tao sẽ nghỉ việc. Mày nghĩ sao??
- Yeah!- Ly nhéo má nó.- Mày đói không? Đói hả? Ra bà Béo, măm măm nhá!
- Hey! Ok, măm măm…-Nó cười híp cả mắt.
Nó cứ như thời tiết vậy. Nắng rồi mưa, mưa rồi nắng. Chả hiểu thế nào nữa. Chẹp!

*******************


Cuối cùng thì cũng đến cuối tháng. Một tháng nó đi làm mà nó tưởn chừng như dài vài thế kỉ. Thời gian trôi thật là lâu. Nó ra quán nhận lương rồi sẽ xin nghỉ việc. Thật nhẹ nhõm!
Gì đây? Shock vật vã! tiền lương của nó chỉ có vẻn vẹn 175 k? Nó không tin vào mắt mình nữa. Đây là thành quả của một tháng làm ‘mọi’(bức xúc) cho quán café Mộc đây sao? Hả? Mười ngày thử việc không lương? Những ngày tiếp theo chỉ được nhận 50% lương? Cái quái gì đây? Hix! Nó bị ăn ‘thịt lừa’.
Đau!
Thôi! Lương bao nhiêu cũng không quan trọng. Nó thất bại, nó vấp ngã, nhưng nó đã hiểu một điều (tuy muộn màng nhưng đầy ý nghĩa) cuộc sống này đâu đơn giản như nó nghĩ, đâu nhẹ nhàng như nó vẫn ảo tưởng. Nó không hề buồn chút nào. Nó rất vui!
Và trên môi nó đang nở một nụ cười rạng rỡ.

*******************

Chợt nhận ra. Nó đã trưởng thành hơn, đã qua cái tuổi trầm lặng khép kín.
Chợt nhận ra. Nó còn có nhưũng kì thi lớn – đang đợi nó. Không xa cũng không gần.
Chợt nhận ra, giờ đây, cuộc sống của nó đã có nhiều màu sắc hơn. Màu đen âm u cho những lúc nó thất vọng, bị áp lực và rất bi quan. Màu hồng – là khi nó cảm nhận được hạnh phúc, sự yêu thương đang đến với nó. Và màu mà nó thích nhất – màu trắng – là dành riêng cho một giây nào đó, khi có một cái gì đó mất đi, không bao giờ quay trở lại. Nó đã nhận ra nhiều điều mà từ trứoc nó không hề biết đến. Nó nhìn về phía cuối con đường xa xôi kia. Và bất chợt, nó muốn-cuộc sống của nó- cũng sẽ đẹp như mưa.

(HHT)



------------------------------

Sad...có đơn giản chỉ là buồn ?
mY fAcEboOk

1 Thank(s) imkos Thanks SaD For 20 KL$: ^^~ Nic3
SaD is offline  

Re: -♥- Mỗi tuần 1 truyện ngắn -♥-
Old 28-04-2009, 15:25  
SaD Male

V.I.P
 
Join Date: 14-07-2008
Posts: 1.719
KL$: 1.925
Awarded 117 time(s)
Sent 86 thank(s)
Received 115 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A5 (2011-2014)

THÁNG TƯ KỲ DIỆU






Tháng tư hoa loa kèn nở, tháng chuyển tiếp của mùa xuân ấm áp sang mùa hề nóng bức. Tháng tư, tháng rộn rã của những trái tim học trò.

Trời tháng tư trong xanh, dịu mát, chưa mất đi vẻ tinh khôi mùa xuân cũng chưa chạm đến nắng lủa mùa hạ.Thật tuyệt khi cùng ai đó đạp xe vòng vòng mỗi chiều tan lớp, cùng ai đó nắm tay đi dạo công viên.

Tim đập nhẹ nhàng và ánh mắt lơ đễnh, làm như không để ý đến ai kia nhưng tất cả tình củm đều bị lộ ra ngoài. Học trò mà, chưa biết yêu!...

Tháng tư , những cô nhóc cậu nhóc cuối cấp chuyền tay nhau cuốn sổ nhỏ xinh. Ghi lại những khoảnh khắc đáng yêu nhất cuộc đời. Những niềm vui, nỗi buồn, những suy tư, trăn trở được viết lên trang lưu bút giữ mãi một thời trắng trong.

Hàng me xanh, chiếc ghế đá trở nên thân thiết đến lạ kì. Cô nhóc, cậu nhóc rụt rè ngồi bên nhau, cùng ngắm lá me bay bay trước sân trường, để cuối năm, khi nhìn lại nơi ấy chợt cay cay sống mũi.

Tháng tư hoa loa kèn nở trắng muốt, cậu nhóc nhìn thấy, lòng chợt vui vui. Chiều đến lớp, bó hoa trắng nằm gọn gàng dưới ngăn bàn cô nhóc. Cô nhóc quay lại mỉm cười thật tươi.

Tháng tư, yêu thương hờn dỗi cũng chợt đến chợt đi. Cậu nhóc “cảm” cô nhóc ba năm trời, chưa bao giờ dám nói lên ba chữ “tớ yêu ấy”. Hôm nay cậu nhóc ngượng ngùng chìa cho cô nhóc quyển sổ nho nhỏ chứa đựng tất cả tình cảm cậu nhóc dành cho cô nhóc. Cậu nhóc chờ, ngày mai khi đến lớp… Sáng mai, khi cô nhóc bước vào lớp, không còn gương mặt vô tư nhí nhảnh nữa, bởi cô biết cô đã “xuyên thủng” tim ai rồi. Cô nhóc đưa cho cậu nhóc mảnh giấy xinh xinh chỉ có bảy chữ thôi: tớ yêu tháng tư và cả cậu… Hai cô nhóc thân nhau từ thủa bé, lớn lên học cùng nhau, cùng cảm một chàng trai học chung trường. Cũng từ đó hai người mặt lạnh với nhau. Ba năm học trôi qua, bất chợt hai người nhận ra một điều: tình bạn của họ sứt mẻ chỉ vì một lí do không-có-gì. Một buổi sáng hai cô nhóc tình cờ gặp nhau, ngượng ngùng xin lỗi…và tình bạn của họ lại như xưa…

Tháng tư đã về…tháng đẹp xinh của học trò…tháng của niềm tin và hi vọng…tháng của yêu thương và tình bạn…tháng của hoa loa kèn…tháng của tớ và cậu…tháng của tất cả chúng ta- những cô cậu cuối cấp!!!

(H2T)



------------------------------

Sad...có đơn giản chỉ là buồn ?
mY fAcEboOk
SaD is offline  

Re: -♥- Mỗi tuần 1 truyện ngắn -♥-
Old 04-05-2009, 21:43  
SaD Male

V.I.P
 
Join Date: 14-07-2008
Posts: 1.719
KL$: 1.925
Awarded 117 time(s)
Sent 86 thank(s)
Received 115 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A5 (2011-2014)

BẠN THÂN




_Hey! Tui có 2 vé xem film, đi cùng tui vào tối cuối tuần nhá!

Thằng bạn thân nháy mắt nhìn Tâm, kèm theo đó là nụ cười “zô ziên” để lộ ra cái răng khểnh cũng… “zô ziên” nốt^^ Tâm không nói gì, cứ lẳng lặng bước đi.. Có vẻ như cô bé đang nghĩ ngợi gì đó.

_Này, không nghe thấy tui nói gì hả??? Hay là… không thích đi???

_Uhm, mời ai đó đi đi, tui không đi với Đạt được đâu.



_Sao lạ zậy? Tui thấy cuối tuần nào Tâm cũng rảnh mà^^ Như tuần trước đó, ngồi ở nhà nhâm nhi ly trà sữa rùi thưởng thức album nhạc mới tậu một mình, chán lại phone cho tui sang. Hehe, tuần này đổi không khí đi, film hài đấy!

_Oài, Tuần trước hay tuần trước trước nữa chỉ là quá khứ thui. Tuần này tui có hẹn-một cái hẹn đặc biệt quan trọng. Tâm hào hứng khoe với tên cạ cứng, môi cô bé nở nụ cười rất tươi.

_Chán! Đạt thở dài cái thượt. Thế mà tui cứ tưởng ….

_Hì hì, thui, làm nhiệm vụ quen thuộc của Đạt đi-chở tui về nhà ^^ Tâm lí lắc cười không quên khuyến mãi cho Đạt một cái tét vào lưng kêu “đét”
_o0o_


Con đường quen thuộc ngập tràn sắc nắng óng ả, hai hàng cây bên đường khoe chiếc áo hoa bằng lăng tím biếc. Phá tan sự im lặng là tiếng hát nhí nhảnh của một cô bé có bím tóc hai bên ngồi sau xe một cậu bé có chiếc răng khểnh “zô ziên”.

_Uhm, tui hỏi hơi tò mò chút nha, cuối tuần…Tâm hẹn…với ai hả??? Đạt ấp úng hỏi Tâm

_Hi, ừ. Đạt muốn biết không? Tui kể cho. Tâm nhoẻn cười, nhìn với lên phía Đạt.

_Có. Đạt nhanh nhảu. Tui muốn biết lắm lắm! Hi, dù sao cũng hơi lạ, ai có thể làm cho Tâm từ chối thằng thừng lời mời đi xem film với tui nhỉ? Dù sao tui cũng là… hì, bạn thân chí cốt của Tâm mà^^

_Uhm, người ấy là một người bạn tui quen online. Một cậu bạn bằng tuổi tui và Đạt. Cậu ấy hẹn tối cuối tuần tại một quán trà sữa. À, cái quán quen thuộc mà tui và Đạt hay đến đó. Nhắc mới nhớ, công nhận trà sữa ở đó ngon thật^^

Đạt hơi ngạc nhiên. Vì gì nhỉ? Ừ thì…chỉ biết rằng đó là thoáng bối rối của Đạt khi nghe Tâm nói về người bạn online kia. Không phải vì Đạt bị Tâm từ chối đi xem film cùng mà…đúng rồi Đạt lo lắng về người bạn kia của Tâm. Quen qua mạng ảo. Chuyện này…Đạt thấy bất ổn. Dù sao thì báo chí, TV cũng nói đầy về những vụ như thế này đấy thôi. Tâm liều thế nhỉ! Đạt vướng mắc trong mình ngổn ngang những suy nghĩ. Đạt muốn hỏi Tâm thật nhiều, thật nhiều về người bạn ấy, rồi cả về địa điểm mà hai người sẽ gặp…Nhưng, về đến nhà Tâm mất rồi.. Sao hôm nay con đường ngắn thế nhỉ? Hay những suy nghĩ miên man của Đạt làm đường như ngắn lại?

_Về đến nhà rồi.. Tui vào nhà nha. Đạt đi về cẩn thận đó. Tập trung đi một mạch về nhà đi, đừng có suy nghĩ cái gì! Lúc chở tui, tui thấy Đạt nghĩ ngợi cái gì đó.

Đạt ậm ừ cho qua chuyện. Tâm đâu có biết được cậu bạn thân đang lo lắng cho Tâm. Nói đúng hơn là lo lắng cho buổi hẹn cuối tuần của Tâm với một người…lạ hoắc. Lúc nào cũng vậy, Tâm đâu có biết Đạt lo lắng cho Tâm nhiều như thế nào.
_o0o_


“Phập! Lại trượt rồi. Nản thế!” Đạt nhặt cái phi tiêu lên, ngắm nhìn nó rồi lấy tay đập khẽ vào đầu mình. “Hôm nay mình chơi trò này tồi quá! Chắc lâu lắm không luyện đây mà” .Đạt đang chơi trò phi tiêu quen thuộc trong phòng của mình. “Làm thế nào mà ngay cả khi chơi trò chơi quen thuộc này những suy nghĩ về Tâm lại len lỏi vào đầu nhỉ? Lại nghĩ đến Tâm à? Đạt ơi là Đạt. Ngố quá đi!”

Đạt hết vò đầu bứt tai mình rồi đến vò dầu bứt tai con gấu bông to ụ-con gấu mà Tâm tặng Đạt trong dịp sinh nhật: “Đúng là con gái, tặng người ta cái gì không tặng lại đi tặng con gấu bông này. Để bây giờ chú gấu tội nghiệp lại là nơi trút bực tức của mình. Rõ khổ!” “Thôi, ngồi đây than thở + lo lắng= vô nghĩa. Chi bằng mình lên onl gặp Tâm, thể nào Tâm chả đang onl. Dò hỏi thêm thông tin về cuộc hẹn “đặc biệt quan trọng” kia+ khai thác tư liệu về những gã “lừa tình” trên mạng (biết đâu người bạn của Tâm cũng là một gã “lừa tình” thì sao? Có thể lắm nha!) =>có nghĩa ^^” Nghĩ sao làm vậy, Đạt mở máy và bật nick.

_o0o_



Apple: Hey! Tâm cũng onl hả??? Hì, chờ “người ta” à?

Banana: Bậy. Tui lên học chứ bộ. Mà Đạt cũng onl đấy thui

Apple: Thế “người ta” có onl không? Cho tui nick nói chuyện zới

Banana: Không. Mà Đạt hỏi làm gì?

Apple: àh. Không có gì đâu.. Hỏi chơi thôi^^

Banana: Đạt rủ được người đi xem film cùng chưa? Hay là rủ Linh đi, nó cũng có những cuối tuần buồn đấy^^

(hay nhỉ, đã không đi với mình lại còn đánh trống lảng. Chắc không muốn nói về “người ta” đấy. Biết ngay mà_Đạt nghĩ thầm)

Apple: thôi khỏi, đi một mình cũng được có gì cho nhóc em đi cùng. Hì, thế cũng vui mà^^

Banana: ờ, tùy Đạt. Tui gợi ý thế thôi

Apple: Thôi, Đạt có việc ra ngoài.

Apple: Bye Tâm nha J

Apple: Chúc Tâm cuối tuần vui^^

Banana: Uh. Bye J

(Apple is now offline)
_o0o_


“Ái chà, chả khai thác được gì từ Tâm. Đành vậy, cuối tuần mình sẽ đến điểm hẹn. Không film gì hết! Tâm trí đâu mà đi chứ!” Ý nghĩ ấy lướt qua đầu Đạt khi cậu đang mải mê vờn quả bóng cam trong sân bóng.

Cuối cùng , ngày có sự kiện quan trọng của Tâm cũng đã đến..

Tâm đã ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, nơi mà Tâm và Đạt hay ngồi khi đến đây. Tất nhiên rồi, vì đó là chỗ đẹp nhất mà: vừa hướng tầm mắt ra xa nhìn sang bên công viện được, lại thoáng nữa^^

Đạt thì lom khom ở góc bàn đối diện. Khác xa chỗ đẹp lí tưởng kia, chỗ này hơi tối. Nhưng không quan trọng, tất cả vì nhiệm vụ bảo vệ Tâm mà ^^

Khá lâu rồi mà không thấy người bạn của Tâm đâu. Liếc mắt nhìn Tâm, Đạt thấy khuôn mặt buồn rượi. Thỉnh thoảng cô nàng lại đưa tay lên nhìn đồng hồ có vẻ sốt ruột lắm. Đạt nghĩ thầm: “Tâm ơi, đừng có buồn như vậy chứ, nhìn mặt Tâm buồn trông xí lắm đấy!”

Hoàng hôn buồng xuống, góc quán có những tia nắng chiều len lỏi vào nơi Tâm ngồi, soi lên mặt cô bé làm Đạt thấy rõ Tâm đang khóc. Đạt đứng dậy, bước ra khỏi quán, chẳng cần quan sát nữa Đạt cũng biết người bạn kia không đến. Và Đạt nhủ mình nên làm gì đó để lau khô đi những giọt nước mắt của cô bạn thân.
_o0o_


_Tui mượn vai Đạt 1 lúc được không? Tâm mở tròn đôi mắt long lanh nước, dường như hàng mi cong chẳng thể giữ được nước mắt đừng lăn ra.

_Tại sao không? Vai tui đủ vững để làm chỗ tựa cho Tâm.

Và Tâm khóc. Đạt im lặng không nói gì, chỉ khẽ ngước lên bầu trời đầy sao.

Đợi đến khi Tâm nguôi ngoai, cô nàng chỉ còn thút thít nhẹ, Đạt mới quay sang hỏi Tâm:

_Trời hôm nay đẹp nhỉ? Tâm nhìn xem. Rất nhiều sao đấy. Cả nền nhung mềm mại của trời đêm được đính lên những ngôi sao xinh xắn.

_Ừ trời hôm nay đẹp thật. Mà nói đúng ra thì, lần nào tui ngồi ngắm sao với Đạt trời cũng rất đẹp. Dù mưa, trời vắng sao cũng đẹp. Bời chủ yếu không phải là trời nhiều hay ít sao mà quan trọng là người ngồi ngắm sao cùng mình là ai.

_...Đạt im lặng.

_ Tui và Đạt là bạn từ hồi tụi mình còn bé xíu nhỉ? Tui nhớ hồi ấy vui lắm nhá! Đạt hay chở tui ra những cánh đồng xanh cỏ thả diều, ngắm hoàng hôn buông xuống. Nhưng ngày ấy còn bé, tui chẳng để ý đến chuyện ông mặt trời trông như thế nào mà chỉ hý hoáy nghịch con diều của Đạt với câu hỏi ngố không tả được : “ Ô, Đạt ơi, sao diều của tụi mình không bay được nhỉ?” Tui đâu có biết là tại vì trời không có gió.

_Tâm àh. Đạt quay sang Tâm định nói với cô bé điều gì đó nhưng Tâm lại tiếp.

_Tui còn nhớ cả những lần trời mưa, tui và Đạt vì mải chơi nên không chịu về nhà trú mưa, cứ tha thẩn ở một góc nào đó. Mỗi lần sấm nổ “đoàng” 1 cái, tui lại khóc thét lên vì sợ Đạt nhỉ? Và Đạt nắm lấy tay tui, dỗ khẽ: “Đừng sợ! Có tui đây mà!” Hì, rõ ràng tui biết Đạt cũng sợ sấm vì người Đạt lúc ấy cũng run lên, vậy mà khi nghe xong tui lại hết sợ, thấy an toàn lắm^^ Vì bàn tay Đạt đã nắm chặt bàn tay tui rồi, nắm rất chặt.

_Lớn hơn 1 chút, tui lại ngô nghê với câu hỏi: “Sao tay con trai lại lớn hơn tay con gái nhỉ?” Và Đạt nói rằng: “Tay con trai to hơn tay con gái để nắm chặt lấy tay con gái mỗi khi con gái yếu đuối” Lúc ấy, tui đã hiểu...

_Tâm hiểu gì? Đạt hỏi

_Nắm chặt lấy tay tui đi, không phải vì lúc này tui yếu đuối đâu mà vì...tui sợ ai đấy sẽ rời xa tui.

Đạt mỉm cười, nắm lấy tay Tâm.

Cả hai vẫn ngồi ngắm sao dưới bầu trời thơ mộng, nhắc lại những kỉ niệm thân thương. Và, ai đó đã mỉm cười.



k hỉu sao dạo này mìnk lại đọc mấy tr. kiểu này



------------------------------

Sad...có đơn giản chỉ là buồn ?
mY fAcEboOk
SaD is offline  

Re: -♥- Mỗi tuần 1 truyện ngắn -♥-
Old 10-05-2009, 09:54  

V.I.P
 
Join Date: 14-08-2008
Posts: 1.714
KL$ (TOP! 7): 9.386
Awarded 74 time(s)
Sent 342 thank(s)
Received 245 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A15 (2007-2010)
Location: Neverland

Vào đông



Yasunari Kawabata





Dịch giả: Trần Thiện Huy

Nguyên tác: Toward Winter




Anh đang chơi cờ vây với vị đạo sĩ[1] của ngôi đền trên núi.
- Có chuyện gì với ông bạn vậy? Hôm nay ông chơi yếu quá, làm như có người nào khác chơi thế, - đạo sĩ nhận xét.
- Trời trở lạnh là tôi lại úa ra như một lá cỏ. Không làm gì nổi cả. – Anh thấy mình hoàn toàn thảm bại, đến nỗi không dám đáp lại cái nhìn của người đối diện.
Đêm qua, như thường lệ, trong cánh chái biệt lập của ngôi nhà trọ khu suối nước nóng, tai lắng nghe tiếng lá rụng xạc xào, anh và cô đã nói chuyện.
- Năm nào cũng vậy, đến lúc bàn chân giá lạnh là em lại nhớ nhà. Em chỉ mơ về nhà mình mà thôi.
- Trời vào đông thế này làm anh lại bắt đầu thấy mình không xứng đáng với em. Anh không xứng đáng với người đàn bà nào cả. Ý nghĩ ấy giờ lại càng mạnh hơn.
Nhưng đến lúc này, tâm tưởng họ không còn nắm bắt được ý của nhau nữa. Anh nói thêm, cố gắng diễn tả:
- Trời vào đông, anh mới hiểu được cảm giác khi người ta cầu nguyện thần linh. Đó không phải là cảm giác thành kính, mà là yếu đuối. Giá anh có thể tập trung hết tâm hồn vào một đấng thần linh, và hoan hỉ đón nhận miếng ăn hàng ngày, anh nghĩ như vậy là đủ hạnh phúc rồi. Chỉ một chén cơm hẩm mỗi ngày thôi là đủ.
Chính ra thì hàng ngày họ vẫn tiệc tùng. Chỉ có điều họ không thể rời khỏi vùng núi có suối nước nóng này. Giá mà mọi chuyện đã xảy ra như ý định của họ trước đây, có lẽ họ đã có thể mướn qua mùa hè ngôi nhà mà cô đã bị mất năm hay sáu năm về trước. Nhưng sáu tháng trước, không nghĩ gì đến hậu quả, họ đã dời đến nơi đây và ở lại giống như để ẩn trốn. Những con người thân thiện nơi nhà trọ, không nói lời nào, đã để cho họ lưu lại trong căn phòng độc nhất của chái nhà này. Trong thời gian đó, anh đã chán chường với cái gọi là hy vọng. Mãi rồi họ cùng tập được tính tuân phục số phận trong tất cả mọi chuyện.
- Chơi thêm một ván nữa chứ? Ta nhóm lửa trong cái lò này giờ đây.
Anh còn đang nghĩ “để coi lần này” thì đạo sĩ chẳng khách khí gì đã đặt ngay một quân cờ đá xuống góc bàn cờ trước mũi anh. Vị đạo sĩ miền quê này quả tình hài lòng vì đã thọc sâu được vào góc trận bên địch. Thật là bực bội. Bỗng nhiên người khách của ông mất hết hứng thú, cảm thấy năng lực của mình đang thoát đi đâu hết.
- Đêm qua ông không mơ thấy được thế đỡ nào sao? Nước đi này của ta chính là lúc ông tới số.
Nhưng đối thủ của đạo sĩ vẫn đặt bừa một quân cờ xuống mặt bàn. Đạo sĩ phá lên cười:
- Đồ ngốc ạ! Tấn công bên địch kiểu tay mơ vậy ư.
Bàn cờ bên khách đã bị công hãm một cách thê thảm. Càng gần cuối trận, đạo sĩ càng chiếm thêm thế công. Giữa lúc anh đang cố bắt kịp ông ta một cách chán nản, ánh sáng tự nhiên vụt tắt ngấm.
Đạo sĩ bật cười và nói oang oang:
- Thật kinh hồn. Ông đã qua mặt cả vị khai tổ. Thần thông của ông làm cho vị khai tổ phải hổ thẹn. Đồ ngốc, còn lâu! Thật kinh hồn. Không, ta thấy đúng là kinh hồn thật đấy.
Đạo sĩ đứng dậy tìm một cây nến. Chuyện ánh sáng vụt tắt đã làm cho đối thủ của ông ta cất tiếng cười sảng khoái lần đầu tiên suốt buổi tối tới giờ.
Những câu nói như “Đêm qua ông có mơ thấy nước đi này không” hay “Đồ ngốc ạ” đã thành cửa miệng đối với họ khi chơi cờ. Chúng có xuất xứ từ giai thoại về vị khai tổ của đền thờ, mà đạo sĩ đã thuật lại cho anh nghe.
Đền thờ được dựng nên vào thời Đức Xuyên. Vị khai tổ là một võ sĩ. Con trai ông ta là một kẻ bị chứng ngớ ngẩn. Một đầu mục trong phiên trấn của ông ta đã chế nhạo nó. Giết chết tên đầu mục xong, ông ta cũng giết luôn cả con mình rồi trốn khỏi lãnh địa. Trong lúc trốn tránh ở khu suối nước hẻo lánh này, ông ta bỗng có một giấc mộng. Trong mơ, ông ta đang nhập định dưới thác nước trên núi cao, cách suối nước nóng khoảng một dặm rưỡi, thì người con của gã đầu mục xuất hiện để báo thù, và xả ông ta làm đôi bằng một nhát kiếm độc nhất, chém xéo từ vai trái qua.
Khi người võ sĩ tỉnh dậy, khắp người ông toát mồ hôi lạnh. Thật là một giấc mơ kỳ dị, ông tự nhủ. Đầu tiên, ông chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ngồi nhập định dưới thác nước này cả. Ngoài ra, khó lòng có chuyện ông lại ngồi yên đó, lặng lẽ nhìn vào lưỡi kiếm sáng loé của kẻ thù không đội trời chung. Lại còn khó có khả năng hơn nữa là chuyện ông ta, một người có thể kiêu hãnh về kiếm thuật của mình, dù là chiến pháp của ông khác biệt với những gì vị giáo đầu của phiên vẫn dạy, lại bị đốn gục sau một nhát kiếm bởi tay những kẻ như đứa con của tên đầu mục kia. Tuy nhiên, chính vì nó không thể tin được, giấc mộng mới làm cho ông thấy bồn chồn. Đó có thể nào là định mệnh của ông? Nếu như số của ông là phải có một thằng con ngớ ngẩn, biết đâu số của ông cũng là bị chém chết dưới thác nước? Có phải ông đã nhìn thấy trước kết cục của mình trong mơ? Có thể nào đây là cái mà người ta gọi là điềm báo? Và vì vậy, giấc mơ đã đưa ông tới bên thác nước.
- Được lắm, vậy thì ta sẽ chống lại số phận. Ta sẽ bắt nó phải nhường lối.
Ông bắt đầu đi đến thác nước hàng ngày. Ở đây, đặt mình vững và thẳng trên một mỏm đá dưới những cột nước, ông ngồi mộng ngay giữa lúc còn đang tỉnh. Ông thấy đi thấy lại hình bóng lưỡi kiếm trần loé sáng rạch xuyên qua vai trái mình. Ông phải thoát ra khỏi cái viễn ảnh này. Thanh kiếm ảo ảnh đó phải chém hụt khỏi vai ông và thay vì đó, va vào một tảng đá. Rồi một ngày, sau khi đã quán tưởng như thế khoảng một tháng liền, thanh kiếm sáng loé trong ảo ảnh đã sướt qua vai ông và bập thẳng vào tảng đá. Đứng bật dậy, ông liền múa một điệu ngắn để bày tỏ niềm hoan hỉ.
Dĩ nhiên, chuyện xảy ra trong thực tế cũng hệt như trong điềm báo vậy. Dù cho đứa con của tên đầu mục đã trút đủ kiểu thách thức lên đầu ông, và nhục mạ ông là một thằng hèn, ông ngồi yên nhập định, mắt nhắm nghiền, dạo chơi bên lề của vô ngã giới. Ông buông xả chính mình trong tiếng thác đổ. Mắt nhắm chặt, ông bỗng nhiên nhìn thấy hình bóng của lưỡi kiếm sáng loè. Đứa con tên đầu mục đã dùng hết sức phạt lưỡi kiếm xuống và chém trúng tảng đá, làm hai tay hắn tê chồn. Người võ sĩ mở bừng mắt ra nhìn.
- Đồ ngốc. Ngươi cho rằng học cách múa may cây kiếm như vậy là ngươi có thể tru diệt được chư thần thiên địa sao? Để tránh sức mạnh của thanh kiếm, ta đã cầu đến linh khí trong cả trời đất. Nhờ tương thông với quyền năng của trời cao, ta đã đẩy được thanh kiếm của số mạng lệch ra đúng ba tấc.
- Đồ ngốc! – Sau khi kể cho anh câu chuyện trên, đạo sĩ thường vui vẻ thọc thêm lời đùa cợt anh, bụng ông ta rung lên vì cười.
Đạo sĩ đã mang nến trở lại, nhưng người khách của ông xin cáo lui. Cắm ngọn nến vào trong chiếc đèn lồng giấy, đạo sĩ tiễn anh tới cổng chính của ngôi đền. Vầng trăng sáng, lạnh đang chiếu trên nền trời. Trên núi hay dưới cánh đồng, không thấy có ánh sáng nào được thắp lên.
Nhìn về phía những rặng núi, người khách của ông nói:
- Niềm hoan lạc của một đêm sáng trăng là cái mà bây giờ chúng ta không còn hiểu nổi nữa. Chỉ có người xưa, khi chưa biết thắp sáng, mới hiểu được cái hoan lạc của đêm trăng.
- Quả vậy – đạo sĩ cũng đang nhìn về những rặng núi.
- Mới rồi, khi tôi lên núi, nai đã bắt đầu cất tiếng gọi nhau. Bắt đầu mùa tìm bạn thật rồi.
- Còn người bạn của mình? – Anh tự hỏi khi bước trên những bậc thềm đá của ngôi đền. – Cô chắc đang nằm trên tấm chăn bông như thường lệ, đầu gối trên khuỷu tay.
Mấy buổi tối gần đây, người hầu gái đều dọn giường sớm. Nhưng anh không lên giường. Chui vào trong màn giờ này thật là quá phiền phức. Nằm duỗi ra trên tấm chăn bông, anh rút chân vào dưới vạt áo kimono của mình và gối đầu trên khuỷu tay. Đến một lúc nào đó, thói quen này của anh đã lây sang cho cô. Và cứ vậy, mỗi đêm, từ khi trời sụp tối, cùng một hình dạng lờ mờ như nhau phủ trên hai đám chăn gối, họ nằm đó, mắt quay đi không nhìn nhau.
Bóng dáng cô, trong khi anh đi qua khỏi cổng đền, chập chờn như một ảo ảnh về số phận anh. Có phải anh là kẻ duy nhất không thể bắt số mạng nhường đường?
- Dậy khỏi giường và ngồi thẳng lên, - anh ra lệnh cho cô thầm trong lòng.
- A! – Chiếc đèn đang run lên trong tay anh.
Anh cảm thấy cái lạnh của đêm, đang bắt đầu chuyển vào mùa đông, trên mí mắt mình.

(1926)

Nguyên tác: Toward Winter
(Fuyu chikashi)
Palm-of-the-Hand Stories -
Trans: J. M. Holman, L. Dunlop
Farrar Straus and Giroux, 2006



------------------------------
With a cup of coffee,a book and a pair of green shoes.
Trang is offline  

Re: -♥- Mỗi tuần 1 truyện ngắn -♥-
Old 10-05-2009, 22:11  

V.I.P
 
Join Date: 14-08-2008
Posts: 1.714
KL$ (TOP! 7): 9.386
Awarded 74 time(s)
Sent 342 thank(s)
Received 245 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A15 (2007-2010)
Location: Neverland

Đứa con trên cát
Nguyễn Minh Phúc




Chìm trong sương là những mái nhà lè tè thấp bao quanh làng ven biển. Mỗi sáng sớm, sương giăng dày đến nỗi chỉ thấy thấp thoáng những pha đèn vàng vọt toả ra thứ ánh sáng lạnh buốt như ma trơi trên các thuyền đánh cá từ biển dọi vào. Ngân choàng dậy khi tiếng gió thổi về thưa dần và tiếng sóng như vỗ nhẹ hơn vang xa ở phía bờ cát. Bên cạnh, chồng chị vẫn còn đang say ngủ, ngực nở phập phồng, đầu ghếch lên cánh tay trần rám nắng, mặn chát mùi nước biển, nở nụ cười mãn nguyện thoáng trên đôi mắt nhắm nghiền. Chồng chị, Thuấn, thuyền trưởng tàu đánh cá xa bờ. Sau chuyến ra khơi dài ngày, cả tháng anh mới về nhà một lần và mỗi lần như thế là mang theo cái hương vị nắng gió mặn mòi ập vào người chị những con sóng khát khao, mặn điếng.



Ngân về làm vợ Thuấn đã vài năm nay. Không hiểu sao họ vẫn chưa có con. Thuấn đi biển suốt cùng những chuyến tàu cá kéo dài. Gần nhau, họ vồ vập yêu, vồ vập sống như thể sắp chết đói chết khát đến nơi. Ngân yêu chồng và cái mùi đàn ông nắng gió khét lẹt, mặn mòi của anh mang về từ biển. Ước mong có đứa con cứ làm chị ngây ngất, thèm thuồng và thường nằm mơ thấy nó những lúc xa chồng trong những đêm biển động, trong tiếng sóng vỗ ầm ào vang lên từ bờ cát. Nhưng trời lại không chìu mơ ước ấy của chị. Gian nhà tuềnh toàng trống hoác sau những chuyến đánh cá rộ lên ra khơi vào tháng nồm oi bức và cả lúc từng cơn gió chướng thổi về ầm ào, thuyền nằm ken dày ngoài bãi đợi chuyến. Thuấn đi suốt trên những chuyến tàu nặng mùi nước biển mặn chát và ngai ngái mùi cá khô ngoài boong, bỏ lại người đàn bà với nỗi cô đơn lạnh buốt hàng đêm.



Điều gì Ngân cũng chấp nhận được khi sống với chồng, nhưng riêng Thuấn, hình như anh tỏ ra không tha thiết, mặn nồng cùng chị khi sống với nhau đã lâu mà không sinh cho anh đứa con nào. Nỗi khao khát đứa con như chiếm hết tâm trí nhưng càng lúc anh càng thất vọng. Những chuyến đi biển dài ngày hơn, lặng lẽ hơn và anh không dấu nỗi thất vọng đó bằng những bửa cơm buồn bã chỉ có hai người quạnh quẽ, bằng những lần yêu thương vợ miễn cưỡng, chán chường. Không còn niềm đam mê, vồ vập, không khao khát, hiến dâng và anh thường kết thúc cuộc làm tình bằng tiếng thở dài khe khẽ. Ngân biết rõ nỗi buồn từ anh nhưng quả thật là chị đành chịu. Chị cũng hằng ước được sinh cho chồng một đứa con và sống yên phận với hoàn cảnh mình nhưng rồi điều mọi người đàn bà làm được dễ dàng còn chị thì không. Nhiều năm sống trong nỗi ao ước không thành trong lúc tuổi ngày càng lớn, niềm hy vọng của chị cạn dần theo ngày tháng mà không biết do ai.



Chiều chiều, khi Thuấn còn lênh đênh trên các chuyến tàu đánh cá ngoài khơi xa, Ngân thường một mình đi dọc theo bờ biển. Những con sóng ùa đến như quấn vào chân chị và từ xa, từng cơn gió lồng lộng thổi về mang theo vị mặn ngan ngát đẫm trên môi. Gió mơn man đôi cánh tay để trần, lan xuống bờ ngực mẩy và luồn sâu vào áo lót làm chị ngột ngạt trong cơn thèm muốn đàn bà. Chị thơ thẩn đi, đảo mắt nhìn ra khơi xa và thầm ước sao Thuấn có ngay bên cạnh mình trong lúc nầy. Anh sẽ bế chị lên, ôm chị thật chặt và dúi gương mặt râu ria tua tủa lâu ngày không cạo vào tay chị, vào môi vào ngực chị, luồn sâu tay phía dưới làn áo mỏng. Nhưng chỉ những đợt sóng cuống quít dưới chân trả lời.



Và gió. Gió thổi buốt vào tâm hồn người đàn bà khao khát yêu thương. Ôi , một đứa con, chị chỉ cần một đứa con mà sao xa vời thế. Chị muốn có con rồi ra sao cũng được. Hạnh phúc của người đàn bà tội nghiệp vẫn như một chiếc bóng lẩn khuất đâu đó mãi không chịu hiện ra. Cũng có đôi lần chị mừng hụt vì tưởng mình đã mang thai. Nhưng thật ra không có gì cả. Cái chu kỳ mà chị không mong đợi chút nào xảy ra hàng tháng đối với người phụ nữ bình thường lại cứ tiếp diễn đều đặn trong chị, đến nỗi chị ngột ngạt lo sợ và ghét cay ghét đắng.



*

Căn chòi dựng vội trên bờ biển đâu chừng gần tháng nay. Một người đàn ông từ miền ngoài phiêu dạt vào đây trú ngụ. Vợ ông nghe đâu đã bỏ ông mà đi với người chồng khác. Ông sống với đứa con gái nhỏ chừng mười tuổi đen nhẻm, gầy quắt như cây tăm nhang nhưng bù lại có đôi mắt sáng thông minh đen láy. Buổi sáng, ông ra bãi kiếm vài con cá nhỏ người ta vất đi, mua xị rượu ở quán gần đó và ngồi uống, mắt nhìn mông ra biển không biết tìm gì ở đó. Khoảng chưa đầy năm chục tuổi nhưng trông ông già sọm, lơ thơ trên miệng là hàm râu mỏng lâu ngày không cạo, lởm chởm những cọng đã bạc. Lầm lũi như chiếc bóng, họa hoằn lắm người ta mới thấy ông đi vào làng, lúc mua vài bịch thuốc lúc ít dầu lửa hoặc vài ba thứ cần dùng hàng ngày đựng trong chiếc giỏ sờn rách. Dáng ông lầm lũi bước xiêu vẹo với đôi chân lệch về một bên như người bị dị tật. Cũng chẳng ai quan tâm đến ông và đứa con gái nhỏ ngoài những người đàn bà nhiều chuyện, rỗi việc, có chồng đi biển cả tháng mới về trong ngôi làng heo hút ven biển. Không biết nghe từ đâu họ đồn rằng ông bị vợ bỏ sau khi gãy chân vì tìm vàng trên núi và từ đó cùng đứa con gái mất mẹ sống quặt quà quặt quẹo, tứ cố vô thân lưu lạc đến đây.



Đứa con gái lại bị bệnh gì đó sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Chuyện của những người đàn bà thì tam sao thất bổn nhưng có lẽ họ đúng phần nào. Ít ai thấy người đàn ông và đứa con gái tội nghiệp xuất hiện. Họ sống như những chiếc bóng. Duy chỉ có một lần, người ta thấy ông cõng đứa bé đi về phía trạm xá vì nó sốt dữ quá. Rồi cũng không biết từ đâu, hình như lời của các y tá trong trạm kể lại là đứa bé gái đang bị ung thư gan giai đoạn cuối, vô phương cứu chữa .



Ngân nghe kể chuyện về đứa bé bất hạnh trong lúc lang thang ra biển với tâm trạng mong đợi lạ lùng là sẽ gặp cháu, không hiểu vì sao. Có lẽ cái bản năng khao khát được làm mẹ trĩu nặng trong tâm trí và chị muốn nhìn thấy đứa bé, hoặc có thể sẽ ôm hôn được nó , nói một vài câu an ủi nào đó cho nó đỡ buồn. Điều ấy chắc sẽ làm chị nhẹ lòng hơn. Cái cảm giác được chạm vào đứa bé sao bình yên, hạnh phúc mà người muộn con như chị mới cảm thấy cần thiết và êm ái chừng nào. Chị thoăn thoắt bước ra biển rồi mon men đến gần chỗ túp lều của hai cha con đứa bé với tâm hồn thao thiết như vậy.



Biển một màu tím sẩm và từ xa trông giống dãi lụa đỏ khi những đụn cát như được nhuộm tràn lớp nhủ vàng óng dưới trời chiều. Gió thổi phóng khoáng, bàng bạc mang theo không khí khoáng đạt và êm ả của những con sóng vỗ đều vào bãi. Rất dịu êm, những làn gió hất bồng mái tóc chị, xô tung vạt áo chị đang mặc làm lộ hẳn khoảng da thịt dưới lườn eo, trắng muốt và gợi cảm. Chị như chạy trên bãi cát, mái tóc rối, hai bầu vú nhô hẳn ra khi chiếc áo đang mặc bị gió xô sát vào da thịt. Càng đến gần túp lều, chị mới ngớ ra rằng việc đến thăm hai cha con như thế nầy thì đường đột và bất lịch sự quá. Hay là để một dịp khác, khi có Thuấn, chồng chị cùng đi thì có lẽ tốt hơn. Nghĩ vậy nên chị quay gót, định ra về, bỏ ý định gặp đứa bé.



Khi chị vừa men theo bãi cát đi một quãng và ngồi xuống nghỉ mệt bên hàng dương mới trồng thì bất ngờ, đứa bé xuất hiện trước mặt. Nó như ngoi lên từ biển với mái tóc ướt sũng, bộ quần áo màu cà dính sát vào thân hình ốm nhom, gầy guộc, giơ rõ cả mấy chiếc xương sườn phập phồng theo hơi thở. Đứa bé săm soi chị từ đầu đến chân, mở to đôi mắt đen láy ngỡ ngàng và sợ hãi nhìn chị. Có lẽ nó ít được gần người lạ , mà lại là một phụ nữ mái tóc rối tung, quần áo xộc xệch trước bãi cát hoang vắng. Vẻ mặt nó e dè, cảnh giác, đi từng bước giật lùi, nhìn theo hướng mái lều để tìm sự bình yên từ cha nó.



Chị cố làm cho nó yên tâm bằng cách vuốt lại mái tóc, chỉnh trang lại bộ quần áo và nhìn nó, mĩm cười thân thiện. Không hiểu sao, chị xúc động khôn tả, tim đập rộn rã và chị muốn chạy ngay lại đứa bé mà bế nó lên, hôn cuồng nhiệt vào mặt, vào má nó. Cái mãnh lực muốn làm mẹ sôi sục, nổi dậy thật mãnh liệt trong chị và chị biết, nếu không làm nó sợ hãi trong lúc nầy, may ra, chị mới có thể làm quen với nó.

Đứa bé đứng lại sau một hồi lâu đi lùi dần về sau, ghếch mắt nhìn chăm chú vào chị và cảm thấy không có gì đáng sợ nên nhoẻn miệng cười. Chính nụ cười bất ngờ ấy làm chị xúc động khôn tả, dang rộng hai tay về phía trước như muốn nói với nó hãy đến với chị. Chút do dự bừng lên trong đôi mắt mở to ngạc nhiên nhưng chỉ một lát, như một mãnh lực thầm kín mời gọi, đứa bé chợt chạy nhanh về phía chị, đột ngột ôm bờ vai người đàn bà xa lạ mà nó chưa hề quen biết, gục đầu vào đó.



Sau nầy, khi đã quen thân với cháu, chị cũng không thể diển tả tâm trạng kỳ lạ của mình lúc ấy. Cháu tên Gái, ba nó thường kêu bằng cái tên ấy. Thường mỗi chiều, không biết ai bày cách, để hạ bớt cơn sốt kéo đến, Gái thường ra biển ngâm mình dưới nước. Chịu đựng nhúng mình dưới làn nước lạnh buốt và mặn chát nhưng không còn cách nào khác vì nếu cứ nằm chịu trận trong túp lều trống hoác kia, không biết bao giờ mới gượng dậy nổi. Buổi chiều gặp chị đầu tiên trên bãi cũng là lần Gái đang ngụp lặn dưới dòng nước trồi lên, đôi môi thâm tím vì lạnh. Những câu chuyện rời rạc, chấp vá của Gái kể làm chị nhiều đêm trằn trọc băn khoăn, khó ngủ.

- Mẹ cháu bỏ ba cháu theo người khác khi cháu mới ba tuổi kể từ sau lần ba cháu bị cây ngã đè làm hỏng một bên chân. Chuyện của người lớn, cháu không biết vì sao mẹ cháu lại bỏ đi, mà lại bỏ cả cháu nữa, Gái thổn thức trong vòng tay chị. Nhà cháu nghèo, nghèo lắm. Hai cha con không biết phải làm gì để sống nên lưu lạc về đây. Cô hỏi về bệnh của cháu à? Không hiểu sao chiều nào cháu cũng lên cơn sốt, ăn uống khó khăn và ban đêm, ngực đau rát không chịu nổi. Đi bệnh xá, người ta cứ nhìn cháu lắc đầu. Tại sao vậy cô? Bộ cháu bệnh nặng lắm hả? Hay người ta biết cháu nghèo nên không chịu chữa cho cháu?



Ngân nghe mà ứa nước mắt. Giá như Gái là con chị. Giá như chị sinh nở được cho Thuấn một đứa con thì hạnh phúc biết chừng nào, chị đâu mơ ước gì nữa, đâu bị Thuấn xa lánh, hất hủi. Không tin định mệnh nhưng hình như nó đang giáng vào chị những vết roi sắc ngọt, đau buốt. Chắc không hiểu tâm trạng đau buồn lúc nầy của chị, Gái thẽ thọt:

- Còn cô? Con cô chắc cũng lớn như cháu? Sao cô không dẫn nó đi dạo biển. Ba cháu lâu lâu cũng thường cõng cháu quanh bãi cát! Mà đi với ba chán lắm! Ba bước chậm rì à! Cháu muốn đùa giỡn, chạy trốn với ba nhưng không được. Cái chân ba cháu ...



Gái bỏ lửng câu nói và đưa mắt nhìn ra biển xa. Những con sóng bạc đầu gối nhau làm tung lên làn bọt trắng xóa, từ mãi ngoài xa chạy dần vào và đánh ùm lên bờ cát. Đời mình sao giống những con sóng bạc đầu kia. Loay hoay mãi cũng không thoát niềm đau dai dẳng của kiếp người. Trước sau gì rồi cũng đánh ùm một cái, trắng tay.



*

Ngân thường đến thăm bé Gái ở túp lều ven biển từ sau buổi gặp hôm nọ. Lúc thì chị mang vài bộ quần áo sặc sỡ mua ở chợ, lúc mấy thứ đồ chơi rẻ tiền bằng nhựa hoặc vài viên đá có hình ngồ ngộ nhặt được ở đâu đó. Tự nhiên, chị cảm thấy gắn bó với cháu bé gầy quắt tội nghiệp kia mà không biết vì sao. Có điều gì cứ làm chị băn khoăn lo sợ khi vài ba ngày không gặp được cháu. Bé Gái cũng muốn gặp chị. Cứ chiều chiều, nó lại dõi mắt đón đợi bóng dáng người phụ nữ có mái tóc rối bời vì gió, mặc áo tay trần từ xóm chài bước ra.



Thuấn lâu lắm vẫn không về. Những chuyến biển mang anh đi biền biệt như những con sóng. Nhưng Ngân biết điều sâu xa hơn khiến anh không còn tha thiết gắn bó với căn nhà tuềnh toàng ven xóm chài nầy. Ngân không còn là niềm mong đợi trở về của anh từ những chuyến đi xa hoặc có thể , anh không còn yêu chị nữa. Người đàn ông có làn da sạm đen, bờ vai trần rám nắng và cái mùi vị mằn mặn ngan ngát từ lồng ngực vạm vỡ nhiều đêm ám ảnh, làm người chị run lên bần bật. Cơn thèm muốn gào thét, đầy ấp ứ dâng như nước triều âm ỉ, sôi sục, chỉ chịu lắng xuống khi trời gần sáng.



Chị vẫn thường gặp người đàn ông, ba của Gái, trong căn lều ngoài bãi thường ghé mỗi chiều. Người đàn ông có đôi mắt buồn, hàm râu tua tủa và một chân bị teo, cử động khó khăn, di chuyển khó nhọc bằng chiếc gậy đã lên nước bóng. Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa cặp mắt buồn bã cố dấu trên nụ cười gượng gạo nhìn Ngân và đứa con mình rồi chặp lâu buông tiếng thở dài. Họa hoằn lắm anh mới thốt lên câu nói nghèn nghẹn, bị chặn lại giữa tiếng ho khan đứt quãng:

- Cảm ơn cô ...đã đến đây chơi với Gái. Thật lâu lắm, cháu mới được ...gần gũi với một người phụ nữ.



Cô chắc biết ...mẹ nó đã bỏ tôi mà đi! Mười năm rồi. Tôi cứ nghĩ là ...sẽ không còn ai quan tâm đến cha con tôi. May mà còn có cô! Tối nào bé cũng kể cho tôi nghe... về cô. Nó thương cô lắm. Nó ước gì được... cô ôm nó trong tay, hôn hít nó, vuốt ve nó. Tội nghiệp con bé! Chắc năm sau ...nó đi ... Tôi vẫn giấu nó về căn bệnh quái ác đang mang trong mình cháu. Không cứu được ... mọi người đều nói thế!

Ngân rơi nước mắt từ lời tâm sự bi thiết và đau thương của người đàn ông không quen biết. Mạng sống con bé chỉ còn tính từng ngày. Nó có ao ước điều gì cao xa đâu. Những chiếc hôn trên mặt, vòng tay ôm, những lời âu yếm ... Chị có thể cho nó mà, điều ấy đâu gì khó khăn không làm được. Nhưng từ trong sâu thẳm trái tim, chị chỉ muốn thốt lên câu nói tự đáy lòng mình chứ không phải từ lòng thương hại.



Con bé từ bãi cát chạy về, trên tay cầm những chiếc vỏ sò sáng trắng mà chắc nó nhặt được trong những ghềnh đá lúc nước triều rút xuống. Đôi mắt nó mở to bừng sáng khi thấy chị. Chợt nó khựng lại, đăm đắm nhìn vào mắt Ngân, hỏi dồn:

- Sao cô khóc! Hay ba cháu đã làm điều gì cô buồn?

- Không, không có! Ngân vội vã lau đôi mắt đẫm nước. Chắc là cát bay vào mắt cô thôi mà! Chiều nay nhiều gió quá!



Bé Gái nhí nhảnh giơ cao nắm vỏ sò trong bàn tay khẳng khiu , dư dứ trước mặt chị:

- Con tặng cô đó! Biết thế nào cô cũng đến thăm nên con không thèm ngủ, ra biển từ trưa để tìm. Nào cô xem! Có đẹp không?

Ngân nhìn đám vỏ sò lao xao từ tay cô bé. Những ánh vỏ trắng toát, sáng bừng lên trên trời chiều hệt như đôi mắt đang chăm chăm nhìn vào chị chờ câu trả lời.

- Đẹp, đẹp lắm! Cô cảm ơn cháu! Cháu giỏi quá! Thế nào cô cũng mang về nhà và chưng ở nơi đẹp nhất trong phòng cô ...



Như cùng một lúc, chị và Gái chạy ùa lại với nhau. Chị ôm chặt bé, đưa tay vuốt mái tóc khét nắng và hôn thật lâu vào trán, vào đôi má gầy hóp của nó. Mùi mồ hôi và nước biển hắt lên mằn mặn, nực nồng trên mũi chị. Sao chị lại yêu mùi vị nầy đến thế. Như cái mùi nồng nàn, mặn chát của da thịt Thuấn trong những lần ân ái. Những giọt nước mắt lại ùa ra và chị cứ úp khuôn mặt mình vào bờ vai Gái, rưng rức khóc .



*

...Thuấn nhắn lại với đám bạn chài là anh sẽ không về xóm biển nữa. Sau chuyến biển cuối cùng, anh bán tàu, bỏ đi đâu không biết. Đó là những thông tin duy nhất mà chị nhận được về anh cách đây gần một năm. Và từ đó anh biệt tăm, chị không còn tin tức gì khác. Chị cũng đã dọ hỏi nhiều nơi nhưng không ai biết anh đang ở đâu. Có người nói gặp anh ngoài thị xã, dắt trong tay một người phụ nữ và đứa bé trai vào quán ăn, mặt mày tươi tỉnh, hạnh phúc. Chị cầu mong anh toại nguyện ước mơ của mình. Còn chị. Định mệnh đã chọn thế, không cưỡng lại được, người đàn bà vô sinh, không bao giờ có thể cho anh đứa con mà cả hai mong ước.



Những buổi chiều cuối cùng của Gái, chị ở hẳn với cháu trong túp lều trên bãi biển. Có lẽ đến lúc nầy, Gái đã biết bệnh nó đến hồi kết thúc. Những cơn đau đến nhiều hơn, vật vả hơn, kéo dài triền miên. Nhiều lúc cháu hôn mê đến không biết gì nhưng hai cánh tay khẳng khiu, nóng hổi vẫn bám chặt lấy bờ vai chị như cố tìm làn hơi ấm áp từ người chị tỏa ra. Chị ôm chặt bé như chỉ sợ cháu biến đi trong lúc nó quằn người xuống trong cơn mê sảng, hai hàm răng nghiến chặt cất lên tiếng gọi thê thiết: Mẹ ơi, đừng bỏ con nghe mẹ ...



Ba nó, người đàn ông què chân im lặng nhìn hai người đang ôm chặt nhau, lặng lẽ như pho tượng. Ông bước xuống đất trên đôi chân không còn lành lặn đến gần bên chị , thổn thức:

- Chị ơi! Hãy nói với nó câu hàng đêm ...cháu ao ước được nghe, có lẽ nó sẽ thanh thản mà nhắm mắt ...Chị ...chị làm ơn ...



Ngân nghe trỗi dậy rất rõ từ lồng ngực mình thổn thức một làn hơi rất nhỏ, mảnh sắc và cứa rất sâu trong lời nói thều thào cất lên đủ cho đứa bé nghe hòa lẫn với tiếng sóng ầm ào dội vào từ biển:

- Con ơi ....



------------------------------
With a cup of coffee,a book and a pair of green shoes.
Trang is offline  
 

KLNetBB - Member of Kimlien Network
Copyright © 2002-2009 by dcuongtran
Skin designed by Kusanagi - Banner designed by FunkyJan
Powered by vBulletin® Version 3.6.8
Copyright ©2000 - 2016, Jelsoft Enterprises Ltd.