05-01-2009, 22:08 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
Hehe có ai buồn thì vô đay đọc truyện cừoi nhá.Xin giới thiệu qua một chút,đay là 1 fanfic hài về nhóm DBSK.Mặc dù em ko hề thích nhóm này nhưng em đảm bảo ko ai có thể nhịn cười đc khi nói về những anh chàng này trong tp 5 chang trai và 1 cô gái ^^
Dưoi đay là tập 1 chúc mọi người có nhwungx giây phút vui vẻ Tập 1 Vừa bước xuống máy bay, cái lạnh đã ập vào người nhưng nó chẳng có ý nghĩa gì đối với tôi. Đơn giản là vì tôi đang sướng điên người khi thoát ra khỏi vòng kềm kẹp của papa và mama, đã trở thành người tự do. Seoul đang vào những ngày đầu đông vì thế khá lạnh và còn có cả mưa nữa.Thật xui xẻo vì tôi ko thể vào khách sạn (cái nì chút xíu nữa sẽ rõ) còn nhà trọ thì tìm hoài ko ra. Tôi đúng là một con ngốc, lúc nãy phải chi cứ vào tạm một nhà nghỉ thì có phải là tốt rồi ko? Tự dưng lại nổi hứng muốn tham quan Seoul nên giờ mới ra nông nỗi này. Chỉ mới có 5h chiều mà đã tối đến mức ko nhìn rõ được mặt người đi đường. Mưa mỗi lúc mỗi nặng hạt hơn. Tôi cứ cắm đầu chạy mà ko hề nhìn đường. Chạy một lúc mệt quá nên tôi phải dừng lại. Đảo mắt nhìn xung quanh. Chẳng biết là đang lạc vào cái xó xỉnh nào đây nữa? Tại sao ở đây ko có lấy một ngôi nhà chứ? Hai bên đường thì toàn là cây cối. Ngay cả một bóng người đi đường cũng chẳng có. Mà khoan đã, hình như lúc nãy tôi có chạy ngang qua một cánh cổng hay sao ấy. Nhưng rõ ràng đây là một con đường lớn cơ mà? Thế là thế nào nhỉ? Thôi, việc cần bây giờ là kiếm một chỗ nghỉ chân chứ ko phải đứng đây mà nghĩ ngợi lung tung. Thế là tôi lại phải lê cái thân xác mệt mỏi tiếp tục bước đi… Đi thêm được một quãng nữa thì đập vào mắt tôi là một ánh sáng dìu dịu phát ra từ phía xa. Hình như có một ngôi nhà. Tôi căng mắt ra nhìn vì sợ mình lầm.Ơ-rê-ka, tại sao mình ko xin ở lại đây một đêm chứ?Nghe nói người Hàn Quốc khá là thân thiện và tốt bụng. Nghĩ là làm, tôi bước nhanh đến nơi có thể là chỗ nghỉ đêm nay của mình.Đó phải gọi là biệt thự thì đúng hơn, nó đẹp và rất rộng.....BINH.......cánh cửa đột ngột mở ra khiến cho tôi bị...dập mũi -Ui da, chết tôi rồi.Này, có mắt ko đấy, xô cửa ra thì phải nhìn chứ?-tôi vừa cằn nhằn vừa đưa tay lên xoa xoa cái mũi đáng thương của mình -Cô hay thật, tự dưng đứng trước cửa nhà người ta làm gì?Có ý đồ gì đó hả?-người con trai trong nhà vừa vứt một bịch rác to đùng ra xa vừa nhìn tôi dò xét. -Ý đồ cái đầu anh í, tôi thèm vào-tôi bĩu môi -Vậy thì xéo đi, còn đứng đấy làm gì?Lại còn quát tháo om sòm nữa chứ, thật là... RẦM....-anh ta đóng cửa một cách phũ phàng. Rồi sau đó dường như phát hiện ra điều gì đó, anh ta lập tức mở cửa ra lại và trợn mắt lên hỏi tôi: -Cô làm thế quái nào mà vào được đây hả? -Thì tôi tự đi bằng chân của mình chứ sao nữa? Anh này hỏi lạ thật! -Cô…-anh ta chỉ tay vào mặt tôi. Rồi sau đó dường như là chẳng biết phải nói thế nào nữa nên im lặng, chỉ nhíu mày ra vẻ suy nghĩ ghê lắm. Khoảng 5 phút sau, anh ta mới “hoàn hồn”, lườm tôi một cái rồi lẳng lặng bỏ vào nhà. Tất nhiên là ko quên đóng cả cánh cửa. -Này, anh đối xử với con gái như vậy đó hả?anh ra đây mau lên tôi có chuyện muốn nói-tôi đập cửa lia lịa. Ôi điên mất thôi đúng là cái đồ...Đáng ra thấy một cô gái yếu đuối đứng trước cửa nhà mình thì phải ân cần hỏi han giúp đỡ, đằng này lại....Anh ta ăn cái giống gì mà vô tình vô nghĩa thế ko biết. -ẦM....ẦM-tôi lại tiếp tục sự nghiệp đập cửa.Hy vọng anh ta vì thương xót cái cửa hay vì điếc tai ko ngủ được mà nghĩ lại -Chuyện gì đó?-một khuôn mặt thò ra nhưng ko phải tên thất đức lúc nãy mà là một người hết sức khả ố, ủa nhầm, khả ái. (^_^) He he mình đã đoán đúng vậy là tối nay có chỗ ngủ rùi.-tôi cười thầm -Tôi bị lạc đường, anh có thể cho tôi tá túc đêm nay được ko?-tôi cố nói bằng một giọng nhỏ nhẹ nhất và ko quên khuyến mãi thêm một nụ cười dễ thương nhất -Ra thế, nhưng.....ko bao giờ-anh ta đáp một cách ngắn gọn. Sau đó anh ta toan bước vào trong nhưng tôi sao có thể để cánh cửa đó khép lại một lần nữa chứ?Thế là diễn ra một cuộc giằng co và tất nhiên, tôi là người chiến thắng.(vì trông anh ta ốm yếu thế kia mà) -anh là một người đẹp trai, tốt bụng vì thế cho tôi ở đây đi!chỉ một đêm thôi mà.Tôi là phận nữ nhi yếu đuối,đi lang thang giữa đêm thế này ai đảm bảo là ko có việc gì xảy ra chứ?anh nỡ thấy chết mà ko cứu sao?-tôi nói như muốn khóc. -Cô cứ đi ngược lại về phía ban nãy, đến cánh cổng thì rẽ trái, đi thêm khoảng 100m nữa chắc sẽ có nhà nghỉ.-anh ta bình thản đáp. -KO!bây giờ trời đang mưa tầm tã tôi lại quá mệt rồi.Làm ơn đi mà.Please!-tôi cố nài nỉ Anh ta nhìn tôi bằng một ánh mắt hơi đắn đo.Có lẽ anh ta đã động lòng rùi, công nhận tôi đóng kịch đạt ghê! Chúng tôi đứng thêm một lúc nữa thì anh ta mới thở dài và đáp: -Thôi được rồi, vào đi! -Hura, cảm ơn anh nhiều lắm-tôi nhảy cẫng lên Hai chúng tôi vừa bước vào nhà thì lập tức có một giọng con trai vang lên: -Micky!Cậu muốn Max nổi điên lên sao?nó ghét nhất là cho người lạ vào nhà mà lại là một cô gái nữa chứ? Anh chàng đó là Micky sao?tên gì cứ là lạ, ngồ ngộ.Nếu tôi nhớ ko lầm thì hình như đó là tên của một con chuột mà, đúng hok ta? Micky chẳng nói gì, cứ thế đi thẳng lên lầu, bỏ mặt tôi bơ vơ.Anh ta đúng là đồ máu lạnh, thật đáng ghét. -ÔI hết hồn, anh làm trò gì thế hả?-tôi la lên thất thanh và nhảy lùi ra phía sau một bước. Một gương mặt đang ghé sát vào mặt tôi, xém chút nữa là môi kề môi rùi. Đúng là đồ dê xồm, bệnh hoạn. Tôi cố gắng đẩy hắn ra nhưng càng cố thì hắn ta lại càng dí sát vào mặt tôi mới đau chứ. -Thôi đi Uno, đừng chọc cô ấy nữa.Cậu đúng là già ko bỏ, nhỏ ko tha-một anh chàng khá bảnh bao xuất hiện trước cửa nhà bếp đã giải cứu cho tôi.Ân nhân sau khi mắng mỏ tên khùng đó đã quay sang cười hiền lành với tôi: -em ko sao đấy chứ?-bọn nó là vậy đó, đừng chấp nhá!Anh là Hero, còn em? -Jenny-tôi đáp. Đúng là trong nhà này chỉ có anh ta là bình thường thôi, bọn còn lại ko dở người như tên Uno cũng lạnh lùng như tên Micky, ko có tình người như Max thì cũng xem thường con gái như...à mà hắn ta tên gì ấy nhở? Tôi quay sang nhìn người đang ngồi trên ghế sopha. Như hiểu ý, anh ta giới thiệu ngay: -tôi là Xiah.Rất vui được gặp cô! -À vâng.Tôi cũng vậy.-tôi cười một cách gượng gạo. Nhưng tôi cảm thấy hình như có điều gì ko ổn ở đây, chính xác là trong cái nhà này.Nãy giờ tôi chỉ thấy có mấy tên trạc tuổi nhau. -Ủa thế bố mẹ các anh đâu rồi? Em cần phải xin phép họ chứ?-tôi đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm. -Bố mẹ?-Hero ngạc nhiên, mất mấy giây anh ta mới trả lời.-À ở đây chỉ có bọn anh thôi, ko có người khác đâu. -SAO KIA?-tôi hét lên thiếu điều bể nhà -Sợ rồi sao?Bây giờ hối hận còn kịp đấy-Tên Max đã đứng ở cầu thang từ lúc nào -Việc..việc gì phải sợ chứ?Tôi có võ đấy,đai đen Karate, xem các anh dám làm gì tôi nào.-tôi nói cứng. Nói vậy chứ trong lòng tôi rất sợ vì thật ra tôi có biết chút võ nào đâu, mà nếu có đi nữa thì cũng ko địch lại 5 tên con trai.Đúng là hối hận thật, nhưng trông thấy cái tên Max kia là tôi lại muốn ở lại chọc tức hắn chơi cho bõ ghét. Vả lại con gái Mĩ thì ko sợ cái gì bao giờ. Tôi mà bỏ đi ngay lúc này thì chẳng phải là sẽ khiến cho bọn con trai HQ được dịp xem thường con gái Mĩ hay sao chứ? -Được thôi nhưng nếu sáng mai tôi còn thấy cô thì biết tay tôi, tôi sẽ quẳng cô ra khỏi nhà như một bị rác đấy, lúc đó đừng trách sao tôi độc ác nhá, tôi báo trước rùi đó-hắn ta nói bằng giọng đe dọa. Nói xong hắn ta bỏ đi. ÔI trời ơi.Sao lại có người xấu xa đến vậy hả trời.Đã vậy, tôi nhất định sẽ tìm cách ở lại đây cho anh tức xịt khói lỗ tai, đứt mạch máu não chết để đời bớt u ám.Hừ hãy chờ xem. Đay mới chỉ là mở đau,kích vui còn ở phái sau ^^ ------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
08-01-2009, 19:16 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
Tập 2
-Tối nay em tạm ngủ ở phòng tôi nhé?-Hero cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi nhìn anh ta bằng một đôi mắt vừa ngạc nhiên lại xen lẫn chút sợ hãi. Anh ta bảo tôi ngủ ở phòng anh ta là có ý gì đây? Đúng là từ nhỏ tôi đã sống ở Mĩ nên ít nhiều cũng bị lây cái cách sống “thoáng”. Nhưng suy cho cùng thì tôi vẫn là một đứa con gái gốc Hàn. Thế nên ko thể dễ dãi với bọn con trai được. - Ko ai làm gì em đâu,đừng lo! Anh sẽ ngủ ở phòng khác, còn nếu chưa an tâm thì em cứ việc khóa cửa lại.Đây là chìa khóa-như hiểu ý , anh ta trấn an tôi bằng cách đặt lên tay tôi một chiếc chìa khóa. Hero có vẻ rất tốt bụng. Thật ko hiểu một thiên thần như anh ta sao lại sống chung được với bọn ác quỷ kia cơ chứ? -Cảm ơn anh rất rất nhìu.-tôi cười với Hero -Em biết nhóm nhạc DBSK chứ?-chúng tôi đang bước lên cầu thang thì đột nhiên anh ta hỏi Sau một hồi lục lọi, tìm kiếm thì cuối cùng bộ não của tôi đưa ra câu trả lời: “bó tay.com”.Tôi quay sang anh ta cười giả lả. -Em chịu thôi, từ nhỏ đến giờ hiếm khi xem ca nhạc.Mà hình như đó là ban nhạc của HQ phải hok?Nếu thế thì anh hỏi nhầm người rồi, em vừa từ Mĩ sang mà. -Ko phải chứ?-Hero tròn mắt thốt lên. -Thật đấy.Em sinh ra và lớn lên ở đó nhưng bố mẹ thì luôn luôn bắt nói tiếng Hàn cho khỏi quên nguồn cội-tôi đáp. -Ra thế! Thảo nào em nói tiếng Hàn trôi chảy đến vậy-anh ta gật gù.À mà em qua đây du lịch hay làm gì?Sao ko đặt khách sạn trước? -Em trốn nhà-tôi bình thản trả lời. Đúng ra thì ko nên nói cho anh ta biết nhưng Hero là một người tốt chắc anh ta sẽ ko tiết lộ bí mật này ra đâu.Vả lại có một người để tâm sự cũng tốt đấy chứ!Nếu cứ để trong lòng hoài chắc điên mất. Và nhất là tôi cảm nhận được ở người con trai này có cái gì đó rất gần gũi, thân thuộc. Cảm giác đó khiến tôi nhớ đến một người… -Hả???-anh ta mắt chữ A, mồm chữ O nhìn tôi. -anh có thể giữ bí mật dùm em ko?-tôi nhỏ nhẹ hỏi. -Nhưng sao lại phải như thế? -Anh biết tập đoàn M-hotel chứ? -Uh có biết....Mà khoan đã…-anh ta nhìn tôi trân trối.-Em đừng nói……em là……-Hero bỏ dở câu nói. -Yes!Bố mẹ bắt em phải học ngành quản trị kinh doanh nhưng em hok thik và thế là...tèng...téng...teng.-tôi nhún vai. -Anh ko hiểu.Một cuộc sống tốt như thế mọi người ước còn ko được, vậy mà...?Em làm vậy có quá hok?Đừng vì bồng bột nhất thời mà khổ cả đời đấy, hãy suy nghĩ cho kĩ vào.-anh ta khuyên nhủ tôi. -Anh ko phải lo.Mỗi chúng ta, ai cũng đều có một ước mơ riêng cho mình nhưng nhìu người lại ko thể đạt được vì có suy nghĩ như anh, nhưng em thì ko thế.Em từ nhỏ đã có niềm đam mê đối với nước hoa, đã tự hứa là nhất định sẽ sáng chế ra một loại nước hoa nổi tiếng thế giới.Đó là mục đích sống của em, nhất định phải làm được. -uh anh hiểu rồi, tùy em thôi-Hero gật đầu-thôi đi ngủ sớm đi nhé!-anh ta bước ra ngoài và đóng cửa lại. Tôi nhìn một lượt căn phòng,đúng là rất sạch sẽ và ngăn nắp, ko ai có thể nghĩ đó là phòng của con trai đâu.Bỗng dưng có một tấm hình đập vào mắt, nó như có sức hút mãnh liệt khiến tôi phải dán chặt mắt vào. -Ai kia?Chẳng phải đó là hình của 5 tên lúc nãy sao?tôi tiến sát hơn. “……Nhóm nhạc DBSK đang làm mưa làm gió trên thị trường âm nhạc châu Á …”-tôi đọc dòng chữ trên tấm hình. Á-tôi hét lên thất thanh và té phich xuống sàn.Mất mấy phút để trấn tĩnh lại, lúc tôi đứng dậy được thì bọn họ đã có mặt trước cửa phòng từ lúc nào, đông đủ cả, ko thiếu một người nào. - Chuyện gì vậy?Bộ có ma hù em hả?Hồi giờ bọn anh ở đây đâu thấy một con ma nào đâu?-Xiah lên tiếng -Cô ko bị hội chứng down đó chớ?nửa đêm nửa hôm la hét om sòm như người lên cơn.Có cần tôi đưa vào bệnh viện hok?-Max nói bằng giọng chế giễu.Nhưng tôi chả thèm để ý. .-Các anh là…tôi chỉ tay về phía tấm poster -Giờ mới nhận ra sao?-Micky hỏi bằng giọng ngạc nhiên.-Tôi tưởng cô biết từ lâu rồi chứ? -Cô thật đúng là có mắt mà như ko.Chúng tôi hát hay, đẹp trai, nổi tiếng vậy mà lại ko bít. Hay là cô giả vờ đấy?-Max ngờ vực. -Hey, you đừng có mà quá đáng nhá.Anh hát hay, nổi tiếng cỡ nào mặc xác anh, liên quan gì đến tôi? Công nhận là anh cũng có chút nhan sắc nhưng như thế thui thì vẫn còn chưa đủ, vì vậy đừng có mà tự phụ.-tôi tuôn ra một tràng. -Cô nói vậy là sao? Như thế mà bảo là chưa đủ sao?-anh ta vênh mặt lên hỏi. Cơ hội tốt đây rồi, nhân dịp này mình phải cho anh ta vô tròng mới được.He …he.Lần này anh sẽ được một phen lộn ruột đây Max ạ-tôi cười thầm -Anh muốn biết đúng ko?Nhưng tôi có một điều kiện,nếu tìm ra được anh thiếu gì, tôi sẽ được ở lại đây đến khi nào muốn thì sẽ đi, còn nếu ko thì…… -Thì cuốn gói ngay lập tức.OK?-anh ta vênh mặt lên thách thức. Hừ anh tự tin quá nhỉ nhưng bản cô nương đây sẽ cho nếm mùi lợi hại.-tôi nghiến răng ken két. -Cái anh còn thiếu đó là:………lòng tốt-tôi đáp. -Ha ha ha, cái quái gì thía?Cô có bị mất trí ko đoá?-Max ngoác mồm ra cười. -tôi đâu có chạm mạch như anh.Đây nói cho mà biết để còn học hỏi thêm, lắng tai mà nghe nhá. Làm người thì phải bít yêu thương đồng loại, giúp dỡ nhau lúc hoạn nạn, còn anh ý à, hỏng hỏng, ko biết anh có được dạy điều này từ lúc bé ko nữa? -Này này, ………-Max lắp bắp -Ko công nhận à?Có cần tôi kể tội ác của anh ra cho mọi người nghe ko hả?Hero thì khỏi phải nói rồi.Còn như Micky kia kìa, anh ta ít ra cũng biết thương hoa tiếc ngọc mà cho tôi vào nhà chứ ko như ai kia. -Hi hi hi, ha ha ha....-mọi người cười ầm lên -Cười gì hả?Có im ngay ko?-Max hét lên. Mặt anh ta đỏ gay.Chắc là máu dồn lên trên não hết rồi đây.Cho đáng đời, ai bảo động vào tiểu thư này chứ. -Stop here.Anh thua rồi, từ giờ tôi sẽ ở đây.Oáp, tôi buồn ngủ quá rồi,chúc mọi người ngủ ngon. Nói rồi tôi phi thẳng lên giường, trùm chăn kín mít để chấm dứt cuộc đấu khẩu chứ nếu nói thêm vài câu nữa chắc sẽ phiền với cái tên Max đó.Ha ha thế là khỏi phải lo chỗ trú thân nữa rùi.Công nhận nơi này dễ chịu thật.Yeah! Con gái Mĩ muôn năm! Tôi ngủ thiếp đi lúc nào ko hay…… ------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
09-01-2009, 19:28 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
Tập 3.
________________________________________ Một mùi thơm xộc thẳng vào mũi khiến tôi ko tài nào cưỡng lại được. Ôi! đã 10h rồi sao?-tôi nhổm dậy. Chắc tại hôm qua ngủ trễ quá lại thêm phần mệt mỏi vì phải tốn hơi sức đi lòng vòng và...cãi nhau với Max. Sau khi đã gấp chăn gối cẩn thận và đánh răng rửa mặt đâu ra đó hết, tôi bước ra khỏi phòng và đi xuống lầu. Vừa thấy mặt tôi Uno đã phi thân đến ngay, kê sát mũi vào người tôi hít hít và ...cười.Thật tôi ko thể chịu đựng được cái nụ cười ghê tởm đó, nó làm tôi tức sôi lên và muốn đấm cho hắn một cái vào mồm cho bõ cái tật cười kinh dị đó -Này Jenny, người cô bé có mùi khét đó-anh ta thông báo. -Gì???Ko phải chứ?-tôi ngờ vực -Chứ còn gì nữa?Con gái con đứa gì mà nướng đến tận 10h sáng.Đã ở nhờ thì phải dậy sớm quét dọn hay ít ra cũng xuống phụ giúp Micky làm bếp chứ. Sau này ai lấy phải cô chắc khổ sở lắm đây, vừa lười lại vừa đanh đá hung dữ,ko chút nữ tính.-Max lên tiếng ngay Ôi trời ơi đúng là oan gia ngõ hẹp,mới sáng sớm đã phải gặp tên Max .Đáng lẽ ra tôi cũng ko muốn gây sự nhưng với cái giọng xóc óc như thế thì làm sao mà nhịn được chứ? -Này, tôi cần đính chính lại lời nói của anh đấy.Anh bảo tôi ở nhờ sao?Hình như anh bị bệnh kém trí nhớ?Hôm qua rõ ràng là tôi phải thi đấu với anh mới giành được chỗ ở trong nhà này chứ ko phải là được cho ở nhờ. -Cái gì ?-Max hét lên. -thôi thôi,dân gian có câu: "trời đánh còn tránh bữa ăn " đây lại là giờ ăn mà 2 người cứ thi nhau bắn liên hồi thế kia mọi người sao nuốt nổi chứ?-Xiah cắt ngang -Jenny lại đây ngồi ăn cùng đi-Hero chỉ chỗ bên cạnh anh ta. Hừ tôi đây ko vì cái bụng nó réo quá thì anh ko còn đường sống đâu.-tôi liếc Max. Tôi ngồi xuống và ăn một cách tự nhiên, ko thèm đếm xỉa gì tới gương mặt khó chịu của anh ta -....Cạch...-anh ta bỏ chén xuống bàn một cách ko thương tiếc -Này cậu đi đâu vậy, sao ko ăn nữa?-Uno hỏi -Tôi chỉ cần nhìn thấy mặt cô ta là đủ tức no rồi-Max hầm hầm nhìn tôi -Cảm ơn!Vậy là tôi đây cũng giúp ích được cho anh đấy chứ?Nếu khi nào đói quá mà chưa có đồ bỏ bụng thì cứ đến gặp tôi nhé.-tôi mỉm cười. Nói xong tôi lại tiếp tục ăn. Còn Max thì đứng đó nghiến răng ken két một hồi mới bỏ đi. -Hôm nay đến lượt ai trực đây?Hình như là anh phải ko Hero? Tôi ăn xong rồi đây, nhớ dọn dẹp cho sạch vào nhá.-Xiah vừa nói vừa kéo ghế đứng dậy. Thế rồi mọi người lần lượt rời bàn ăn còn lại tôi và Hero, à quên, còn một bãi chiến trường toàn là bát đĩa nữa.Thế nhưng anh ta lại bình thản ngồi ăn như ko có chuyện gì xảy ra. -Này, sao mọi người bỏ đi hết vậy?bộ ko dọn dẹp gì sao?Họ bỏ mặc cho anh như vậy mà được hả?-tôi hỏi bằng một giọng bất bình. -Chẳng có gì lạ đâu.Bọn anh chia nhau ra làm công việc này.Còn riêng Micky thì được miễn vì cậu ta phải nấu nướng mà.-Hero bình thản đáp. -Ra thế.Vậy em giúp anh nha?-tôi đề nghị. -Nếu em muốn thì cứ việc, anh ko cản đâu.-Hero cười -À mà em định học ở đâu vậy? -Trường ĐH Seoul.em đã thi đậu vào rồi.-tôi đáp -Thật vậy sao?thế thì chúng ta cùng trường rồi đấy.Bọn anh cũng học ở đó.Micky sẽ học làm đầu bếp vì bố cậu ta kinh doanh nhà hàng.Xiah thì theo ngành y, mấy cái bệnh viện lớn ở đây đều thuộc gia đình cậu ta đó.Uno hình như học về điện tử.-tôi chưa kịp hỏi thì Hero đã tuôn ra một tràng. Cũng may là bọn họ đều ko học chung ngành chứ nếu ko thì tôi sẽ điên lên mất.Mà khoan, còn Max nữa, hắn ta mới là kẻ thù ko đội trời chung, nếu như...Ôi chỉ nghĩ đến thôi là máu đã muốn sôi lên rồi, huống chi....thôi cầu mong cho mọi việc tốt đẹp -Còn Max thì sao?-tôi lo lắng hỏi -Trước khi nói anh khuyên em nên bỏ bát đĩa xuống đi, đừng cầm bất cứ một thứ gì trên tay hết. Và phải thật bình tĩnh.-Hero nói chậm rãi, từ tốn-Em biết tập đoàn Global chứ? -ko biết mới lạ.Đấy là tập đoàn nước hoa nổi tiếng.Em rất mong sau này sẽ được vào đó làm việc.Mà sao anh hỏi vậy?Chuyện đó liên quan gì ở đây?-tôi tròn mắt hỏi. -Em nhầm!Gắn bó rất mật thiết là đằng khác.Max sẽ kế thừa tập đoàn đó đấy.Vì thế nên cậu ta chắc sẽ học chung với em .....XOẢNG....-cái bát trên tay tôi rơi xuống đất, vỡ vụn. ÔI thôi rồi.chuyện mình ko mong nhất cũng đã đến.Trời ơi!kiểu này chắc phải tính lại thôi. -Đấy!anh đã bảo mà.Vỡ mất rồi-Hero kéo tôi về với thực tại -Ôi em xin lỗi-tôi luống cuống nhặt những mảnh vỡ -Em cẩn thận ko bị đứt tay đó,anh sợ nhất là thấy… -Á...-tôi kêu lên cắt ngang lời nói của Hero. -Này tôi nghe thấy tiếng rơi vỡ, có chuyện gì đấy?-Xiah ló mặt vào-Jenny, em bị thương rồi kìa.-anh ta thốt lên và chạy tới chỗ tôi -Máu...máu kìa Xiah, cậu làm gì đi chứ?Máu chảy nhiều quá kìa, Xiah!-Hero nói bằng giọng sợ hãi. -Anh bình tĩnh đi, việc gì mà phải làm loạn lên thế chứ?-tôi nhăn nhó -Hero, anh đi lên trước đi, tôi sẽ lo cho cô ấy.Còn chần chờ gì nữa? Đi mau đi.-Xiah giục. Hero nhanh chóng bước đi và mất hút sau cánh cửa. -Tôi chẳng hiểu gì cả?-tôi ngạc nhiên hỏi. -Anh ta vốn sợ máu.-Xiah đáp một cách ngắn gọn. -GÌ???-tôi nhìn Xiah ngờ vực.-Anh ta sao? -Có gì lạ đâu.Nhân vô thập toàn mà, ai cũng phải sợ một cái gì chứ?Như anh đây cũng ko chịu được khi bị người ta cù đấy. Nói vậy là mọi người trong nhà này đều có điểm yếu sao? Một ý tưởng lóe sáng lên trong đầu tôi. -Anh có thể cho em biết được ko?-tôi nhẹ nhàng hỏi. -Được thôi. Này nhé, Micky thì sợ sâu bọ.Có một lần anh ta nấu canh xong thì thấy có con sâu trong nồi.Nếu như người khác thì họ sẽ vớt nó ra khỏi xoong là xong đúng ko?Đằng này, cậu ta lại đem đổ nguyên nồi canh đi.Còn Uno thì sợ chuột, Max....-Đang nói bỗng dưng anh ta dừng lại -Sao?nói tiếp đi chứ?-tôi nôn nóng -Phải có điều kiện gì chớ?Chẳng lẽ anh ko có được chút lợi ích gì sao?Nếu vậy thì ko nói nữa đâu, vừa tốn nước bọt lại chưa kể đến bọn nó nếu biết thì sẽ xử ko đẹp ko ăn tiền anh đó.Bộ em tưởng tội "bán đứng" bạn bè nhẹ lắm sao? Anh ta khôn thật chọn đúng ngay khúc gay cấn nhất thì dừng.Đúng là ....Nhưng nhất định phải tìm ra yếu điểm của Max. -Okie.Anh nói điều kiện đi.Nhưng nói trước là em sẽ ko làm những việc quá đáng đâu đấy. -Yên tâm, chẳng có gì ghê gớm đâu.-Xiah cười một cách nham hiểm… ------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
09-01-2009, 22:41 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
Tập 4
Ko biết Xiah sẽ đưa ra điều kiện quái gở gì đây?Đã quá quen với cách cư xử kì dị của mấy thằng cha trong nhà này rồi nhưng thấy cái vẻ mặt kia của hắn thì tôi vẫn ko thể nào bình tĩnh được -Này, anh nói nhanh đi, em còn có việc phải làm chứ hok có rảnh thời gian ngồi đây nghe anh cà kê dê ngỗng đâu-tôi thúc giục -Rồi, rồi.Ghớm, con gái gì mà nóng thế coi chừng nổi mụn lên rồi kìa.Em kêu anh bằng ....bố đi rồi anh sẽ cho em biết bí mật của Max-anh ta cười cười -Xiah!đầu óc anh có vấn đề à?có bị sốt ko?-tôi đưa tay sờ trán anh ta -anh vẫn còn tỉnh táo, chưa bị khùng đâu.Sao chấp nhận điều kiện đó hok? -Thôi thôi, tha cho em đi.Em ko muốn có đến 2 ông bố đâu.Một ông thôi còn chưa đủ rắc rối hay sao chứ?Mà tại sao anh lại muốn như thế.Nếu thik làm bố đến vậy thì kiếm một cô nào đó đi rồi.... -Này, này,ko đùa đâu, nghiêm túc đấy.Này nhé, bình thường trong những cuộc tranh luận, Max luôn là người chiến thắng.Có thể nói cậu ta là vô địch nhưng bây giờ em lại là người làm cho Max phải điêu đứng.Nếu như anh là bố em thì chẳng phải là rất tốt sao chứ?Đôi bên cùng có lợi mà.Em vừa có một người bố tuyệt vời lại vừa có một đồng minh. -Nói cũng đúng.Nhưng mà....-tôi đắn đo. -Nào quyết định nhanh đi-Xiah giục -Okie.Bố ạ! -Ha ha ngoan lắm con gái cưng.Vết thương đã được băng bó xong.Thôi bố đi đây, con ở lại dọn nốt nhá.Bye-Xiah đứng dậy. -Thiện tai!Thiện tai!Ở đây còn sót lại con ma nhà họ Hứa.-tôi đưa 2 tay lên chắp vào nhau -Đâu???Ở đâu?sao bố ko thấy vậy?-Anh ta nhìn quanh -Bố lúc nãy hứa với con cái gì mà giờ làm lơ hả?-tôi hét lên -À suýt quên.Thông cảm đi, tuổi già mà.-anh ta cười hề hề-Max là chúa ghét.....-Xiah thì thầm vào tai tôi.Nói rồi hắn biến đi mất dạng. À há vậy là đại tiểu thơ đây nắm được yếu điểm của ngươi rồi Max ơi.lần này xem còn dám đối đầu với ta nữa ko?Mà khoan, trước khi xử lí hắn ta thì phải trừng trị cái tên Uno nham nhở kia trước đã cho rảnh tay chứ nếu ko thì phiền lém.Anh ta sợ chuột sao?Trong nhà này có chuột ko nhỉ?Chắc là ko vì nếu như có thì Uno đã "ngủm" từ đời tám hoánh rồi chứ làm gì có chuyện còn nhởn nhơ ở đây đi chọc gẹo người khác?Vậy là phải vất vả rồi đây! -Này em hok sao rồi chứ?-Hero giờ mới xuất hiện -Ha ha ha-tôi vừa nhìn thấy mặt anh ta là đã buồn cười ko chịu được.Chắc hok ai có thể ngờ là 5 chàng trai nổi tiếng của họ lại có những nỗi sợ hãi vu vơ như vậy.Tôi tưởng tượng nếu như đem chuyện này tiết lộ ra ngoài thì chắc có liveshow hay để xem đây. -Em cười gì thế?-Mặt Hero đỏ bừng. Trông anh ta lúc đó vừa dễ thương lại vừa tội nghiệp nên tôi thôi ko chọc anh ta nữa. -Ở đây đã được dọn dẹp xong rồi.Anh có thể đi chơi được rồi đấy-tôi nói -Vậy à?Thế thì em lên đây anh có chuyện muốn nói.-Hero nói bằng một giọng khá là nghiêm túc. Tôi chột dạ. Hình như có chuyện quan trọng thì phải.Mong là mọi việc vẫn xuôn xẻ.Anh ta sải từng bước dài đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Chúng tôi đi ra ngoài vườn. Sau khi đã nhìn quanh để chắc chắn rằng ko có ai ngoài hai chúng tôi, Hero mới bắt đầu. -Tại sao em lại nói dối?-anh ta hỏi. -Nói dối sao???Em à?Nói dối ai?nói dối chuyện gì?-tôi nhìn Hero ngạc nhiên- Chẳng phải em đã nói hết sự thật cho anh rồi sao? Chuyện em là con gái của… -Anh ko nói đến chuyện đó.-Hero lắc đầu, cắt ngang lời nói của tôi- Eun Hye! Yoon Eun Hye! -Làm sao? Làm sao anh biết được chuyện đó? Tại sao anh biết được tên em?-tôi hỏi dồn dập. -Ngay từ hôm qua, lúc mới nhìn thấy em, anh đã thấy rất quen. Và khi em nhắc đến M-Hotel, anh đã chắc chắn em chính là cô bé ở vườn táo năm đó. Anh là Jae Joong, chắc em ko quên chứ? Giọng Hero thật nhỏ nhưng nó lại có sức công phá lớn đối với tôi.Bỗng dưng mọi kí ức ngày xưa lại ùa về.Tôi khẽ rùng mình. -Cái người có tên Yoon Eun Hye đó đã chết cách đây 10 năm rồi. Còn bây giờ, đang đứng trước mặt anh là Jenny.-tôi lạnh lùng đáp. -Tại sao? Tại sao chứ?-Hero lay lay hai vai tôi và hỏi. -Em ko muốn nói và cũng chẳng cần phải nói. Nếu như anh còn coi em là bạn thì hãy giữ bí mật dùm đi. -Nhưng mà Eun Hye àh.... -Anh đừng kêu em bằng cái tên đó.-tôi gắt lên, cắt ngang lời nói của Hero-Hãy xem như chuyện ngày hôm nay chưa bao giờ xảy ra.Và anh cũng hãy quên hết quá khứ đi.Bây giờ em là Jenny chứ ko phải Eun Hye,còn anh là Hero, chúng ta ko phải là cô bé, cậu bé ngày đó nữa. Nói rồi tôi đi thẳng một mạch ------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
10-01-2009, 19:58 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
Tập 5
Quả thật là trái đất tròn.ko thể ngờ rằng tôi được gặp lại Jae Joong.Cứ ngỡ những kí ức ngày xưa ấy sẽ bị chìm vào quên lãng nhưng giờ đây lại hiện lên mồn một cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.... Mùa hè năm đó tôi tròn 9 tuổi.Vì công việc nên bố mẹ cứ phải đi công tác suốt vì thế tôi được cho về ở tại 1 trang trại trồng táo của bạn bố mẹ suốt 3 tháng.Tôi mau chóng thích nghi được với cuộc sống ở đó vì có thêm 2 người bạn.Một là Jae Joong (Hero ấy) cũng giống như tôi được gửi nhờ ở đó. Hai là Song Chul, con của chủ trang trại hơn tôi 3 tuổi.Ko hiểu là vì tôi dễ thương hay sao mà mọi người khá là cưng chiều tôi. Nhất là 2 người đó.Mọi việc tôi nói ra đều được đáp ứng.Có lẽ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất.Và cuộc sống sẽ yên bình trôi nếu như ko có ngày hôm ấy.... -Anh Song Chul, bọn em ở đây-tôi vẫy tay -2 đứa làm gì mà giờ này kêu anh ra đây? -Chúng em sẽ đi bắt đom đóm.Nghe nói buổi tối có nhìu lắm.-Jae Joong hớn hở khoe -Vậy bắt ở đâu đây?-Song Chul hỏi -Ra thác nước-tôi đề nghị -Ko được.Nơi đó rất nguy hiểm, chưa kể để đến được đó phải lội qua con suối nước chảy xiết.Hãy đến vườn hoa đi, nơi đó cũng có rất nhiều đom đóm vậy-Song Chul đáp -Này Lee Song Chul!anh sợ sao?đúng là đồ thỏ đế.Thế thì anh ở nhà đi, ko cần nữa.Mình đi thôi Jae Joong-tôi nói bằng giọng giận dỗi -Ko phải thế, em hiểu nhầm rồi anh chỉ là lo cho 2 đứa thôi.... -Ko sao đâu mà, chỉ cần chúng ta cẩn thận là được chứ gì?-tôi năn nỉ. Suy nghĩ 1 hồi lâu cuối cùng thì anh ấy cũng đưa ra quyết định: -Công chúa xinh đẹp của chúng ta đã muốn vậy thì phải làm theo thôi.Nhưng mà phải đi theo sát anh đấy, nhớ chưa? -Tuân lệnh-tôi và Jae Joong đồng thanh đáp. Chao ôi!Cảnh thần tiên là đây.Bốn bề là rừng cây bát ngát.Ở giữa là 1 thác nước lung linh, dưới ánh trăng tưởng chừng như 1 tấm vải lụa đính kèm hàng ngàn viên kim cương lấp lánh buông rũ từ trên cao xuống.Xung quanh đom đóm nhìu vô số kể.Chúng bay chập chờn trên đầu và còn đậu cả lên người.Một con...hai con...ba con...tôi thích thú với công việc bắt chúng. -Eun Hye chúng ta về thôi!Yoon Eun Hye!-Giọng anh Song Chul vang lên. -Yes, em biết roài. Trên đường về, một tai nạn đã xảy ra. Vì bất cẩn nên tôi đã đánh rơi chiếc lồng đựng đom đóm. Mặc dù cả anh Song Chul lẫn Jae Joong đều ra sức ngăn cản nhưng tôi vẫn cứ bướng bỉnh đòi chạy theo, vớt nó lại cho bằng được. Ko còn cách nào khác, anh Song Chul đành phải đưa hai chúng tôi lên bờ rồi một mình chạy theo cái lồng. Và…anh ấy đã bị trượt chân, mất thăng bằng, thế là bị dòng nước hung hãn tại con suối đó cuốn đi mất… Sau chuyện đó tôi đã rất đau khổ và nhốt mình trong phòng, ko tiếp xúc với ai cũng chẳng nói chuyện với người nào kể cả bố mẹ và tránh gặp mặt Jae Joong.Rồi thời gian trôi đi xóa nhòa tất cả, tôi cũng dần nguôi ngoai. Hơn nữa trong những ngày tháng đau buồn đó có một người dấu mặt thường xuyên gửi mail an ủi động viên, giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn đấy.Cho đến tận bây giờ tôi vẫn ko thể biết được người đó là ai và vẫn đang cố gắng tìm kiếm người đó để cảm ơn… "Goodbye to you, my trusted friend We've know each other since we were nine or ten Together we've climbed hills and trees Learned of love and A-B-C's, skinned our heart and skinned our knees" Bản nhạc “Season in the sun” vang lên, chiếc điện thoại rung bần bật trong tay. -Anh hai!có chuyện gì sao?-tôi bắt máy và hỏi bằng giọng ngạc nhiên. -Chuyện lớn ấy chứ.Em bỏ nhà đi sao ko báo anh 1 tiếng?-đầu bên kia trả lời. -Vậy là “bố bi” èn “má mi” phát hiện roài.-tôi thở dài- Mà nói với anh thì được gì?Chẳng phải anh cũng đang mang tội giống em sao?Giờ lại muốn thêm tội bao che, đồng lõa nữa hả? -Dù sao thì cũng báo anh 1 tiếng chứ?Ít ra anh cũng có thể cho em ở nhờ hay kiếm giùm một cái nhà trọ nào chứ? Mà em cũng cứng đầu, khó bảo lắm cơ !Daddy và Mommy bảo gì thì làm nấy đi, chống đối làm chi cho khổ? như anh hai đây này,có trải qua rồi mới biết. -Thì ai bảo em là em gái của anh cơ chứ?-tôi đáp tỉnh bơ. -Ha ha ha!-anh Hai phá lên cười- Mà hiện giờ em đang ở đâu đấy?Anh đang quay dở mấy cảnh ở Trung Quốc vì vậy ko có ở nhà đâu. Nhưng mà em cứ đến đấy đi, anh sẽ gọi điện thoại báo cho ông bảo vệ. -Thôi, em có chỗ rồi.khi nào anh về thì phone cho em, em sẽ qua.Giờ thì đi làm đi.Bye. -Được rồi.Bye -Này đang nói chuyện với người yêu đó hả?-bất thình lình một giọng nói vang lên, kèm theo đó là một khuôn mặt mà tôi ko mong thấy chút nào:Uno. Cứ mỗi lần thấy anh ta với nụ cười trên môi là y như rằng tối hôm đó tôi lại bị ám ảnh. -Anh làm cái trò gì thế hả?Có biết tim tôi suýt chút nữa là rơi ra ngoài rồi ko?tôi mà có mệnh hệ gì thì nhất định sẽ biến thành ma về ám anh. -Ôi, ôi! tôi sợ con ma Jenny quá đi.Này ma ơi, đừng có đứng đây nữa, hãy xuống địa ngục đi. -Oh my God!Anh chắc là bị dây thần kinh số 1 chạm dây thần kinh số 3 rồi.Bệnh này thì thế giới ko có thuốc chữa đâu. Nhưng mà ko sao, tôi đã có cách.Mai nhất định sẽ đem về chữa cho anh.Rồi sau này nhớ phải hậu tạ tôi đấy nhá.-tôi gằn giọng. -Hey Jenny, em nói vậy là có ý gì?-Uno có vẻ rất ngạc nhiên Bỏ mặc anh ta, tôi bước đi. -“Vợ yêu” ơi! em đi đâu đó?-Uno nói với theo Đúng là đòn này hiệu nghiệm thật, tôi ko đi nữa mà quay lại. -What??????Ai là vợ anh chứ?Đồ hâm, đồ tửng, đồ bệnh hoạn....-tôi tuôn ra một tràng rồi chạy biến đi. Còn ở lại chắc sẽ vỡ mạch máu não mà chết mất và tôi sẽ trở thành con ma Jenny như lời hắn ta nói. Được rồi Uno!Mai sẽ có 10 con chuột đợi anh đấy.À bây giờ phải đi kiếm mấy con mouse trước đã nếu ko thì sẽ ko kịp mất.Rồi chờ đến tối ta sẽ hành động.He he, vậy là giải quyết được một tên.Mai sẽ có chuyện vui rồi đây.... ------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
11-01-2009, 12:48 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
Tập 5
Quả thật là trái đất tròn.ko thể ngờ rằng tôi được gặp lại Jae Joong.Cứ ngỡ những kí ức ngày xưa ấy sẽ bị chìm vào quên lãng nhưng giờ đây lại hiện lên mồn một cứ như mới xảy ra ngày hôm qua vậy.... Mùa hè năm đó tôi tròn 9 tuổi.Vì công việc nên bố mẹ cứ phải đi công tác suốt vì thế tôi được cho về ở tại 1 trang trại trồng táo của bạn bố mẹ suốt 3 tháng.Tôi mau chóng thích nghi được với cuộc sống ở đó vì có thêm 2 người bạn.Một là Jae Joong (Hero ấy) cũng giống như tôi được gửi nhờ ở đó. Hai là Song Chul, con của chủ trang trại hơn tôi 3 tuổi.Ko hiểu là vì tôi dễ thương hay sao mà mọi người khá là cưng chiều tôi. Nhất là 2 người đó.Mọi việc tôi nói ra đều được đáp ứng.Có lẽ đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất.Và cuộc sống sẽ yên bình trôi nếu như ko có ngày hôm ấy.... -Anh Song Chul, bọn em ở đây-tôi vẫy tay -2 đứa làm gì mà giờ này kêu anh ra đây? -Chúng em sẽ đi bắt đom đóm.Nghe nói buổi tối có nhìu lắm.-Jae Joong hớn hở khoe -Vậy bắt ở đâu đây?-Song Chul hỏi -Ra thác nước-tôi đề nghị -Ko được.Nơi đó rất nguy hiểm, chưa kể để đến được đó phải lội qua con suối nước chảy xiết.Hãy đến vườn hoa đi, nơi đó cũng có rất nhiều đom đóm vậy-Song Chul đáp -Này Lee Song Chul!anh sợ sao?đúng là đồ thỏ đế.Thế thì anh ở nhà đi, ko cần nữa.Mình đi thôi Jae Joong-tôi nói bằng giọng giận dỗi -Ko phải thế, em hiểu nhầm rồi anh chỉ là lo cho 2 đứa thôi.... -Ko sao đâu mà, chỉ cần chúng ta cẩn thận là được chứ gì?-tôi năn nỉ. Suy nghĩ 1 hồi lâu cuối cùng thì anh ấy cũng đưa ra quyết định: -Công chúa xinh đẹp của chúng ta đã muốn vậy thì phải làm theo thôi.Nhưng mà phải đi theo sát anh đấy, nhớ chưa? -Tuân lệnh-tôi và Jae Joong đồng thanh đáp. Chao ôi!Cảnh thần tiên là đây.Bốn bề là rừng cây bát ngát.Ở giữa là 1 thác nước lung linh, dưới ánh trăng tưởng chừng như 1 tấm vải lụa đính kèm hàng ngàn viên kim cương lấp lánh buông rũ từ trên cao xuống.Xung quanh đom đóm nhìu vô số kể.Chúng bay chập chờn trên đầu và còn đậu cả lên người.Một con...hai con...ba con...tôi thích thú với công việc bắt chúng. -Eun Hye chúng ta về thôi!Yoon Eun Hye!-Giọng anh Song Chul vang lên. -Yes, em biết roài. Trên đường về, một tai nạn đã xảy ra. Vì bất cẩn nên tôi đã đánh rơi chiếc lồng đựng đom đóm. Mặc dù cả anh Song Chul lẫn Jae Joong đều ra sức ngăn cản nhưng tôi vẫn cứ bướng bỉnh đòi chạy theo, vớt nó lại cho bằng được. Ko còn cách nào khác, anh Song Chul đành phải đưa hai chúng tôi lên bờ rồi một mình chạy theo cái lồng. Và…anh ấy đã bị trượt chân, mất thăng bằng, thế là bị dòng nước hung hãn tại con suối đó cuốn đi mất… Sau chuyện đó tôi đã rất đau khổ và nhốt mình trong phòng, ko tiếp xúc với ai cũng chẳng nói chuyện với người nào kể cả bố mẹ và tránh gặp mặt Jae Joong.Rồi thời gian trôi đi xóa nhòa tất cả, tôi cũng dần nguôi ngoai. Hơn nữa trong những ngày tháng đau buồn đó có một người dấu mặt thường xuyên gửi mail an ủi động viên, giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn đấy.Cho đến tận bây giờ tôi vẫn ko thể biết được người đó là ai và vẫn đang cố gắng tìm kiếm người đó để cảm ơn… "Goodbye to you, my trusted friend We've know each other since we were nine or ten Together we've climbed hills and trees Learned of love and A-B-C's, skinned our heart and skinned our knees" Bản nhạc “Season in the sun” vang lên, chiếc điện thoại rung bần bật trong tay. -Anh hai!có chuyện gì sao?-tôi bắt máy và hỏi bằng giọng ngạc nhiên. -Chuyện lớn ấy chứ.Em bỏ nhà đi sao ko báo anh 1 tiếng?-đầu bên kia trả lời. -Vậy là “bố bi” èn “má mi” phát hiện roài.-tôi thở dài- Mà nói với anh thì được gì?Chẳng phải anh cũng đang mang tội giống em sao?Giờ lại muốn thêm tội bao che, đồng lõa nữa hả? -Dù sao thì cũng báo anh 1 tiếng chứ?Ít ra anh cũng có thể cho em ở nhờ hay kiếm giùm một cái nhà trọ nào chứ? Mà em cũng cứng đầu, khó bảo lắm cơ !Daddy và Mommy bảo gì thì làm nấy đi, chống đối làm chi cho khổ? như anh hai đây này,có trải qua rồi mới biết. -Thì ai bảo em là em gái của anh cơ chứ?-tôi đáp tỉnh bơ. -Ha ha ha!-anh Hai phá lên cười- Mà hiện giờ em đang ở đâu đấy?Anh đang quay dở mấy cảnh ở Trung Quốc vì vậy ko có ở nhà đâu. Nhưng mà em cứ đến đấy đi, anh sẽ gọi điện thoại báo cho ông bảo vệ. -Thôi, em có chỗ rồi.khi nào anh về thì phone cho em, em sẽ qua.Giờ thì đi làm đi.Bye. -Được rồi.Bye -Này đang nói chuyện với người yêu đó hả?-bất thình lình một giọng nói vang lên, kèm theo đó là một khuôn mặt mà tôi ko mong thấy chút nào:Uno. Cứ mỗi lần thấy anh ta với nụ cười trên môi là y như rằng tối hôm đó tôi lại bị ám ảnh. -Anh làm cái trò gì thế hả?Có biết tim tôi suýt chút nữa là rơi ra ngoài rồi ko?tôi mà có mệnh hệ gì thì nhất định sẽ biến thành ma về ám anh. -Ôi, ôi! tôi sợ con ma Jenny quá đi.Này ma ơi, đừng có đứng đây nữa, hãy xuống địa ngục đi. -Oh my God!Anh chắc là bị dây thần kinh số 1 chạm dây thần kinh số 3 rồi.Bệnh này thì thế giới ko có thuốc chữa đâu. Nhưng mà ko sao, tôi đã có cách.Mai nhất định sẽ đem về chữa cho anh.Rồi sau này nhớ phải hậu tạ tôi đấy nhá.-tôi gằn giọng. -Hey Jenny, em nói vậy là có ý gì?-Uno có vẻ rất ngạc nhiên Bỏ mặc anh ta, tôi bước đi. -“Vợ yêu” ơi! em đi đâu đó?-Uno nói với theo Đúng là đòn này hiệu nghiệm thật, tôi ko đi nữa mà quay lại. -What??????Ai là vợ anh chứ?Đồ hâm, đồ tửng, đồ bệnh hoạn....-tôi tuôn ra một tràng rồi chạy biến đi. Còn ở lại chắc sẽ vỡ mạch máu não mà chết mất và tôi sẽ trở thành con ma Jenny như lời hắn ta nói. Được rồi Uno!Mai sẽ có 10 con chuột đợi anh đấy.À bây giờ phải đi kiếm mấy con mouse trước đã nếu ko thì sẽ ko kịp mất.Rồi chờ đến tối ta sẽ hành động.He he, vậy là giải quyết được một tên.Mai sẽ có chuyện vui rồi đây.... Ai đó thank em đi em post típ cahp sau cho buồn cừoi lắm ^^ ------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
22-01-2009, 16:15 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
Tập 6.
________________________________________ 11h đêm Tôi bật dậy, ra khỏi giường và dỏng tai lên nghe ngóng.Hình như mọi người đã ngủ hết. Thời điểm thực hiện kế hoạch đến rồi đây.Tôi lôi dưới gầm giường ra một bịch đựng chuột cao su và một cái lồng chứa đầy chuột bạch.Đáng lẽ ra thì phải "chơi" bằng chuột thật kia nhưng có 2 lí do ko sử dụng nó.Một là ko tìm ra chỗ nào bán, hai là tuy tôi ko sợ thật nhưng mà đó là khi thấy nó chạy nhong nhỏng kia, chứ mà bảo cầm mấy con đó thì đúng là ko đủ can đảm Tôi mò mẫm đi xuống lầu.Đầu tiên là dùng chuột giả trước đã.Tôi lấy một con ra, đặt lên chiếc ghế mà Uno ngồi sau đó lấy một cuốn sách chụp lên trên.Con thứ hai được bỏ vào giày.Con thứ ba nằm trong chiếc cốc uống nước.Rồi, xong chuyện dưới này.Bây giờ lên phòng ngủ của anh ta.Theo dự định ban đầu là sẽ cho 3 con chuột bạch ngủ chung với Uno nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy bao nhiu đó còn ít wé nên chơi luôn 10 con cho zui. Số còn lại cho xuống dưới sàn và tủ áo quần.Okay!kế hoạch đã hoàn chỉnh. Bước về phòng. Tôi nằm phịch xuống giường và thở phào.Hy vọng mấy con chuột đó hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình.Thật ra lúc đầu khi nghe Xiah nói GIÁN là kẻ thù của MAX thì tôi đã muốn cho anh ta sống chung với chúng rồi nhưng thật ra cũng thấy hơi lo vì ai biết được Xiah có nói dối hay ko?Vì thế nên thử nghiệm với Uno trước và cũng là để dằn mặt anh ta cho chừa thói lẽo đẽo theo làm phiền người khác.Một mũi tên trúng hai đích mừ. -...Á...một giọng hét thánh thót vang lên.Khỏi phải nói chắc các bạn cũng đoán ra đúng hok? Tôi bước ra khỏi phòng để xem gương mặt của anh ta lúc đó thế nào, thật sự là rất hồi hộp.Anh ta đang đứng dựa cửa, khuôn mặt cắt ko còn giọt máu.He..he...vui quá đi. -Này có chuyện gì đó?Ko phải là cậu bị lây tính " hét" của Jenny đấy chứ?-Max hỏi -Hey! anh đừng có mà chọc tôi, ko chừng vài ngày nữa anh cũng bị như anh ta đó....-tôi gân cổ lên nói. -Cô nói gì???-Max nhíu mày hỏi. Thôi chết, lỡ mồm mất rồi. -Ko, ko có gì...-tôi lắc đầu nguầy nguậy. -Hai người thôi chí chóe nhau nữa được hok zạy?-Uno cáu -Bít roài!Mà anh làm sao vậy?-Max hỏi -Có mấy con chuột trong đó.Các cậu hãy vào bắt chúng ra đi-Uno nói bằng một giọng mất hết sức sống. -Thật hok đó?Hồi nào đến giờ nhà này đâu có chuột?Anh có bị quáng gà ko?-Xiah hỏi. -Tôi nói thật.Lúc nãy đang ngủ thì thấy có gì bò nhột nhột, mở mắt ra thì...một đàn chuột ở trên giường.-Uno nhăn mặt đáp. -Phì..ha..ha..ha-tôi ko thể nhịn được nữa -Vợ cười cái gì đấy?thấy chồng bị vầy mà ko thương còn cười nữa hả?-anh ta quay sang tôi trách móc. Ôi trời ơi!đến nước này mà hắn ta còn...Hừ được rồi, để xem lát nữa có còn mở miệng được nữa hok. Xiah mở cửa bước ra và trên tay cầm 2 con chuột nhỏ nhắn, xinh xắn. -Uno àh!Đây chỉ là chuột bạch thôi mà, đâu có gì đáng sợ đâu?Chúng rất đáng yêu nữa là đằng khác.Này, anh xem đi.-Xiah chìa chúng ra trước mặt Uno. -Oái, cậu tránh ra đi, đem vất hết mấy con vật ghê tởm, bẩn thỉu đó đi.Chuột bạch, chuột biếc gì tôi ko cần biết, dẫu sao thì nó cũng thuộc họ nhà chuột cả.Các cậu làm sao thì làm, tối nay mà còn chúng trong phòng thì ko xong đâu với tôi đâu.-Uno nhảy dựng lên và la oai oái-Còn bây giờ, tôi tạm ngủ với cậu nhé Hero?-anh ta quay sang Hero đang đứng ở gần đó và đề nghị. -Ko!giường tôi chật lắm, vả lại còn bị mục nữa, giờ mà cậu thượng lên nữa là nó sụp liền đó.- Hero kể lể -Cậu được lắm, tôi ko cần nữa, tôi vào ngủ chung với vợ tôi, phải ko em yêu?-Uno quay sang tôi nói bằng giọng ngọt ngào lạ thường. -Anh điên sao?-tôi la lên -Hai đứa làm vợ chồng lúc nào mà ko cho bố biết nhỉ?-Xiah ngạc nhiên -Vợ???chồng???Bố???Con???cái quái gì thía nì?Nhà này loạn hết rồi sao?-Max chen ngang -Ko phải vậy đâu, chỉ là hỉu lầm thôi-tôi cố giải thích -thôi thôi !ko cần phải nói nữa, tôi biết cả rồi.Cô là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.Bọn họ vốn bình thường vậy mà từ khi gặp cô lại trở nên điên khùng như thế...thật đau lòng quá...-nói rồi Max lắc đầu bước về phòng ko để cho tôi được minh oan. Hừ, việc gì mình phải thanh minh với anh ta chứ nhỉ? -Thôi tôi đi ngủ đây, mọi người ở lại giải quyết sao thì tuỳ.-tôi vừa nói vừa bước về phòng. -Này vợ ơi! thế còn chồng thì sao đây?Vợ nỡ lòng nào mà để anh bơ vơ vậy hả?-Uno nói vọng theo. Tôi đã quá mệt mỏi với cái tên ko bình thường này rồi, chắc hồi nhỏ anh ta bị té giếng nên thôi ko thèm chấp nữa, anh ta muốn làm gì thì làm, mặc kệ.Quân tử ko thèm chấp tiểu nhân. Sáng hôm sau Bình thường tôi hay ngủ nướng để khỏi phải dây dưa với Max.Vừa tốn thời gian, công sức để gân cổ lên đấu khẩu lại vừ bị xui xẻo cả ngày. Vậy nên tốt nhất là nên tránh đi là hơn.Tuy nhiên hôm nay lại là một ngày khác với mọi ngày nên tôi dậy sớm để còn xem 1 vở kịch hay nhất thế giới nữa chứ. -Chuyện này là do con làm phải ko?-một giọng nói đột ngột vang lên làm tôi hết hồn vía nhưng chỉ sau vài giây là bộ não thông minh của tôi đã nhận diện được chủ nhân của tiếng nói lúc nãy -Vậy chứ bố nghĩ con tìm mọi cách moi móc thông tin từ bố chỉ để đem về làm của hồi môn thôi hay sao? -Cũng đúng.Nhưng mà làm thía thì có quá đáng lắm hok?Nhỡ đâu nó sợ quá mà đi chầu ông bà sớm thì sao đây? -Con đã điều tra kĩ rồi mới làm chứ bộ. Theo như những gì được biết thì chỉ trừ những người bị bệnh yếu tim, còn lại chẳng ai 'lìa trần" vì những việc như thế cả -Giỏi, giỏi, đúng là con gái của Xiah có khác nhở. -Xiah gật gù. -Mà hôm qua Uno ngủ ở đâu?-tôi sực nhớ đến Uno nên hỏi. -Nó nằm chung với Micky.Sao, lo cho chồng rùi hỉ?-Xiah nhìn tôi cười cười. -Nằm mơ đi.Chỉ hỏi cho biết vậy thôi.... Vừa thấy tôi ở chân cầu thang mọi người đều có vẻ rất ngạc nhiên. -Này!hôm nay trời sẽ mưa to đấy, nhớ mang theo dù khi ra đường nhá-Max nói to Tôi biết anh ta đang xiên xỏ mình nhưng chẳng thể làm gì được vì đâu có bằng chứng .....BỊCH.....BỊCH.....BỊCH.....tiếng bước chân chạy xuống cầu thang.Theo phản xạ tự nhiên tôi quay đầu lại nhìn.Thì ra là Uno.Anh ta bước đến bàn ăn.... -Sụp bẫy rồi.Mau lấy ghế ra đi-tôi giục thầm -Ai để quyển sách này ở đây thế nhỉ?-Uno ngạc nhiên -Ma nó để.nhìu chuyện quá, lấy nó ra rồi ngồi xuống ăn đi-Micky nói bằng giọng hậm hực. Ô hô!lần đầu tiên thấy anh ta cáu như vậy đấy.Chắc là tối qua Uno ngáy to quá hoặc là làm việc gì ngu ngốc mới khiến cho anh ta bực mình. -Ôi cha mẹ ơi!cái của nợ này ở đâu ra thế?-Uno la lên Xiah bước đến gần và cầm con vật dưới cuốn sách lên -Chà, hay ghê nhỉ?ai làm cái nì mà giống thật quá đi.Vừa mềm mềm lại lành lạnh nữa chứ?-Xiah liếc nhìn tôi -Này, uống đi cho bớt căng thẳng.-Micky đưa nước cho Uno -Cảm ơn!Chỉ có mình cậu là tốt với tớ thôi.Còn bọn kia vô tình quá –Uno nhìn Micky bắng ánh mắt biết ơn. -Ko có gì.Nhưng mà tối nay cậu hãy trở lại phòng của mình đi.Đêm qua cậu ôm tôi chặt khừ làm tôi ko tài nào ngủ được vì khó thở.-Micky nhăn nhó -Hô hô, thì ra là vậy nên sáng nay cậu khó chịu phải ko?-Max cười cợt -Làm gì mà ghê thía?lâu lâu bạn bè nằm chung một chút mà-Uno vừa nói vừa đưa cái cốc lên ....XOẢNG....-Chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành.Một chú chuột xinh xắn dễ thương nằm lăn lốc trên sàn nhà. -Tôi…tôi thật ko thể chịu đựng được thêm nữa rồi, ko thể ở lại đây thêm 1 phút 1 giây nào nữa.tôi phải đi đây.-Uno nói bằng giọng nghẹn ngào. Nói xong anh ta bước ra cửa Thơ ngây quá cưng ơi!tưởng thoát dễ dàng vậy sao?Jenny này đã ra tay thì hết đường sống sót. Tôi đã lường trước mọi việc hết rồi-tôi cười thầm -Hử?Cái gì ở đây thế nhỉ? -Uno ngạc nhiên. Đúng như dự kiến ban đầu, anh ta đã ko thể mở miệng được nữa khi kéo ra một "em" mouse từ trong chiếc giày.Ko la hét.Chết sững.Ngồi yên bất động. Hời!vậy là xong.Màn kịch đến đây kết thúc.Đã quá hả hê rồi, giờ ko còn lí do gì để nán lại nơi chán ngắt này nữa rồi. Sau một hồi suy nghĩ, tôi quyết định lên trường xem lịch học và chủ yếu là....xem thử trong danh sách lớp có cái tên Max nào hay ko.Nếu mà có thì chắc chắn tôi sẽ ngã rật xuống đất và xỉu tại chỗ vì shock mất.ÔI, ko thể nào xảy ra chuyện đó được.Cầu mong trời phật, thánh thần, thổ địa....ko để hắn ta học chung lớp với con.Nếu được như thế con hứa sẽ hậu tạ một nải chuối thật to, một con gà quay thật ngon. Tôi thầm khấn vái trên đường đi. ------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
22-01-2009, 17:18 | |
Member
Join Date: 24-09-2008
Posts: 142
KL$:
1.302
Awarded 26 time(s) Sent 38 thank(s) Received 51 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A3 (2008-2011) Location: heaven
|
èo đọc 1 lô 1 lốc xong chả hiểu gì luôn
------------------------------ ««---------k3m---------»» http://www.facebook.com/profile.php?id=100000796607244 này thì fb ava: chuche, 17 mÀ, vẪn con` xì tin chán |
24-01-2009, 15:49 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
hohoo truyện này đâu có khó hiểu dến thế
------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
06-05-2009, 11:31 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
ớ thế ko post típ à ... post típ đi e :d đang hay
------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
06-05-2009, 12:44 | |
Member
Join Date: 20-04-2009
Posts: 91
KL$:
437
Awarded 6 time(s) Sent 14 thank(s) Received 18 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A13 (2008-2011) Location: Somewhere I belong
|
đang rảnh, chả có j` làm, đọc cái này vui thật bao h có tiếp thế?
|
06-05-2009, 15:03 | |
Senior Member
Join Date: 17-01-2008
Posts: 477
KL$:
1.646
Awarded 17 time(s) Sent 28 thank(s) Received 100 thank(s) Class: A (2007-2010) Location: Mu Continent
|
Cũng hay và vui ra trò đấy nhờ
Post nữa đi bạn ơi, đang gay cấn ------------------------------ Tokusou Sentai Dekaranger !!!!!!!
|
07-05-2009, 09:07 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
Tiếp nào
Người ta thường nói :"ghét của nào trời trao của ấy".Tôi thật ra ko tin lắm về điều đó.Nhưng bây giờ có ở vào hoàn cảnh này thì mới biết được câu nói ấy quả ko sai chút nào.Đã phải học chung lớp với Max rồi mà còn "được vinh hạnh"cho ngồi chung (theo lời bọn con gái trong lớp)mặc dù tôi chẳng lấy đó làm sung sướng gì cho cam mà ngược lại thấy hình như cuộc đời u ám đã bắt đầu đến với tôi. -Này!sao cô ở đây?-Max quay sang thì thào -Anh hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? -Nói cho mà biết.Cấm ko được tỏ ra là quen biết tôi đâu đấy và phải tuyệt đối giữ bí mật chuyện cô ở nhà chúng tôi. -Chết mất!anh bị bị hoang tưởng hả?Có cho vàng tôi cũng chẳng thèm nói.Mà ai là người gợi chuyện trước ấy nhỉ?Chẳng phải lúc đầu tôi đã giả lơ đi rồi sao? -2 người có vẻ rất thân thiết.-cô gái ngồi bàn trên lên tiếng -Ko phải vậy đâu, chúng tôi chỉ....-tôi giải thích -Cậu sướng thật đấy.Được ngồi cạnh Max đẹp trai, dễ thương, tốt bụng.Nhất rồi còn gì.-thêm 1 người nữa cắt ngang lời tôi _Sặc!mấy cô đó nghĩ sao mà bảo anh ta "dễ thương, đẹp trai, tốt bụng" nhỉ?Chắc có lẽ họ chưa biết bộ mặt thật của Max.Nhân cơ hội này, mình phải vạch trần anh ta mới được.... Tôi quay sang và định nói nhưng hình như họ chẳng có vẻ gì là muốn nghe tôi cả.Chúng nó và hàng tá đứa con gái khác bu quanh Max nói chuyện rôm rả.trời đất quỷ thần ơi!trông mặt hắn ta kìa.Bình thường với tôi thì cau có, la hét còn giờ với bọn họ thì tươi cười, nói năng nhỏ nhẹ.Đúng là đồ dối trá, hai mặt, vô liêm sỉ, đồ...đồ...Đúng là hết từ ngữ để có thể diễn tả tính cách anh ta rùi. -Thôi nào các em.Giờ chúng ta bắt đầu làm việc được rồi chứ?Đầu tiên là bầu ban cán sự lớp.Em nào có ý kiến gì ko? -Em đề nghị Max làm lớp trưởng ạ!-1 người đứng lên -Đúng đó cô, em cũng vậy, em đồng ý cả 2 tay....-bọn con gái cứ nhao nhao cả lên -Max!em nghĩ thế nào?-cô giáo nhìn anh ta -Vâng, em đồng ý-anh ta đứng dậy tươi cười. -Hoan hô...-cả lớp vỗ tay rào rào _Đúng là chẳng có chút khiêm tốn nào.Gặp người bình thường thì ai cũng phải từ chối ít nhất là một lần rồi mới nhận.Đằng này anh ta lại....À mà quên, Max đâu phải là người bình thường cơ chứ.Hừ.Bầu anh ta làm lớp trưởng là sai lầm nhất hành tinh. -Cảm ơn các bạn đã tin tưởng.Mình hứa sẽ nỗ lực hết sức để hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.Mình hy vọng các bạn sẽ....-Max phát biểu -Thôi thôi!Vắn tắt, ngắn gọn, dễ hiểu.Nói dài, nói dai, nói dở và nói hoài-tôi ngắt lời anh ta -Hừ...-Max liếc tôi một cái rồi lại tiếp tục nói, ko thèm đếm xỉa gì đến nhận xét của tôi. Sau nửa tiếng -Rồi!Mọi việc đã xong.Cô rất mong sau này các em sẽ đoàn kết, giúp đỡ nhau đi lên. -Thưa cô!-Max giơ tay _Anh ta còn muốn nói gì nữa nhỉ?Đúng là đồ lắm mồm, lẻo mép, nhiều chuyện -Em cứ nói -Hình như cô còn quên 1 chức vụ khá quan trọng đó ạ -Vậy sao?còn thiếu gì nữa nhỉ? -Đó là chức vụ bí thư thưa cô.Nếu cô đồng ý, em xin đề cử 1 người được ko ạ? -Tất nhiên rồi -Đó là Jenny, người ngồi cạnh em -Hả???tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn anh ta -Jenny, em đồng ý ko?-cô giáo hỏi -Thưa cô, ko được đâu, cô hãy chọn người khác đi ạ, em ko.... -Bạn ấy mắc cỡ đấy cô ạ!Em hiểu rõ Jenny mà.Cô ấy năng nổ lại hay...thích xía vô chuyện người khác nên rất thích hợp đấy-Max cắt ngang lời tôi -Thôi được rồi.Cứ vậy trước đã,sau này nếu có gì ko ổn thì cô sẽ tính lại.Bây giờ thì các em nghỉ. Cả lớp lục c ra về hết còn lại tôi và Max -Anh bị tâm thần àh?Sao lại bầu tôi?...hay là anh có ý đồ gì hả? -Thông minh đấy.Tôi đâu phải là thằng ngốc khi đề cử cô mà ko có ý đồ chứ?Báo trước cho mà chuẩn bị tinh thần nhé.Tôi sẽ trả thù cho tôi và cho cả Uno nữa.Bây giờ tôi xin trân trọng tuyên bố:Ngày mai sẽ bắt đầu nổ ra cuộc chiến tranh giữa chúng ta.Tối nay đừng ăn cơm hãy để thời gian chuẩn bị kế hoạch tác chiến đi.Nói rồi anh ta biến mất dạng. -Lạy chúa!trên đời này sao lại có người nhỏ nhen, hẹp hòi, thù dai như anh ta vậy trời?Được rồi, đừng tưởng Jenny này dễ bắt nạt.Chiến tranh thì chiến tranh, tôi ko sợ đâu.Để xem ai gan lì hơn...hừ... Trên đường về Suy đi nghĩ lại tôi thấy mình chưa bao giờ động chạm hay làm tổn hại gì đến quyền lợi cá nhân của Max cả._Vậy mà tại sao hắn ta lại ghét mình đến vậy nhỉ?Mà còn chuyện của Uno.Max làm sao mà biết được chứ?-Á..-tôi hét lên và vò đầu bức tai.Đó là việc tôi thường làm mỗi khi suy nghĩ ko ra vấn đề nào đó.Nhưng hôm nay thì hình như hành động đó ko đúng chỗ thì phải.Mọi người đi đường ai cũng nhìn như thể tôi là một sinh vật lạ ngoài hành tinh vậy._ÔI xấu hổ chết mất.Cũng may là gần đến nhà rùi. -Ủa?sao vắng tanh như chùa bà Đanh thía nhở?Giờ này đáng lẽ mọi người phải tụ họp ở phòng khách này rồi chứ? ....Lộc cộc....-có âm thanh từ nhà bếp vọng lên. Ôi hok lẽ là trộm?bình tĩnh Jenn, mày ko được sợ.Để xem nào...-A!chiếc vợt bắt muỗi.Cái này có thể làm u đầu, bất tỉnh chứ ko chơi. Tôi cầm nó và nhẹ nhàng đi đi về phía phát ra tiếng động._Kìa, hắn đang đứng ở chỗ tủ lạnh. -Ya!mày chết đi đồ xấu xa.-tôi hét lên và nhắm mắt vung chiếc vợt xuống đầu người đó. -Cô làm cái trò gì vậy hả? -Hử???tiếng Micky, mình có nghe nhầm hok đây?-tôi ngạc nhiên dừng tay và hé mắt ra.-Ôi, đúng là anh thật rồi.Phù!anh làm tôi hết hồn, cứ tưởng là bọn trộm vặt chứ.Mà anh cũng lạ thật.Thấy tôi thì phải lên tiếng liền chứ.xém chút nữa là tôi đánh anh rồi.Đi nhà thương chứ ko giỡn đâu. -Câu này tôi nói mới đúng.tự dưng ở đâu xông ra. -Gì chứ?anh thật là..._thôi thôi, kìm nén đi Jenny.Mày ko thể gây thù chuốc oán thêm được nữa. -Nè!sao ko thấy ai hết vậy? -Bọn nó ở lại trường bàn bạc việc lập nhóm, hay CLB gì gì đó. -Sao anh ko tham gia? -tôi ko để ý.vả lại phải về sớm nấu ăn nữa.Mà cô nói ít thôi được ko?điếc cả tai.Nếu ko định giúp thì đừng có đứng đấy nữa.vướng chân, vướng tay lắm. Lần đầu tiên tôi được anh ta nhờ giúp đỡ._Micky cũng khá dễ thương chứ nhỉ?Nếu mà nói nhiều hơn một chút, cười nhiều thêm một chút và ít lạnh lùng đi một chút thì có lẽ bọn con gái sẽ xin chết đứ đừ đây. -làm gì mà đứng ngẩn ra vậy?Mau đi rửa rau, rồi thái thịt....-Micky giao cho tôi 1 đống việc Nhưng ko sao.Được phụ giúp anh ta tôi cũng cảm thấy hơi vui vui. -Rồi xong hết mọi việc rồi, chỉ con cắt khoai tây, cà rốt nữa là được....bụp...bụp...-tôi cắt một cách chậm chạp -Cô cắt kiểu đó thì mai mới xong.Thôi đưa đây, tôi làm cho....xoạch...xoạch...-con dao trên tay Micky cứ đưa lên đưa xuống một cách nhịp nhàng như đang múa vậy.chỉ vài giây sau mấy củ khoai đã được xắt ra từng miếng vuông vức, đẹp đẽ._Đúng là đẳng cấp Pro.Tôi cũng mau ng làm theo Micky -cô ko bắt chước được đâu.ko chừng đi luôn ngón tay đó.dừng lại đi.Đến giúp tôi chiên cá nào.Cô biết làm ko? -Biết, biết-tôi mừng húm và chạy đi làm nhiệm vụ cao cả tiếp theo -Ô hô!đúng là chuyện lạ thế giới.Con tôi hôm nay vào bếp kìa.-Xiah reo lên khi thấy tôi. -Ôi trời!ko bít có ăn được hok đây.Micky, sao cậu có thể để con nhỏ đó vào bếp được chứ?-Max cau có -Này!ko ăn được thì nhịn.-tôi gắt _Bực mình quá đi, đã phải làm cực nhọc rồi mà còn bị chê trách nữa chứ. -Các cậu đừng coi thường người khác vậy chứ.Jenny đã bỏ công sức ra nấu ăn cho ko cảm ơn thì thôi lại còn....-Hero lên tiếng _Đúng là chỉ có anh ta mới hiểu mình thôi.Bọn còn lại đúng là có mắt ko tròng.Bảo vật quý giá bên cạnh (là tôi đây) mà ko bít trân trọng -Xong roài.Ăn cơm thôi-Micky giục Để xem món ăn vợ nấu có mùi vị thế nào đây?-Uno cười cười nhìn tôi _Đúng là đồ dị nhân.Ko bít anh ta nghĩ gì mà lại phong cho tôi là vợ hả trời? -Ồ!ngon thật đấy-Uno reo lên -Thật hả?-mắt tôi sáng bừng lên. _Lâu lâu anh ta cũng có vài câu nghe mát lòng mát dạ nhỉ?-tôi nghĩ thầm -Uh, đúng là ko chê vào đâu được-Xiah khen -Cũng được lắm-Micky gật gù -Tôi ghét phải thừa nhận nhưng mà đúng là cô nấu ăn ko tệ đâu.-Max nói khẽ. Tất nhiên rùi, Jenny mà.Bỗng chốc tôi thấy hết ghét Uno và Max.Thật ra 5 người bọn họ ai cũng tốt cả-tôi nở một nụ cười. ------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
07-05-2009, 12:21 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
nao` thì xi`-pum.. post típ đi e chj lười tìm trên dienanh.net lắm =.=
------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
07-05-2009, 19:17 | |
Senior Member
Join Date: 20-07-2008
Posts: 251
KL$:
1.007
Awarded 21 time(s) Sent 33 thank(s) Received 42 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A (1990-1993)
|
Tập 8 Tại trường Xì xào....xì xào....xì xào.... Quái!sao đi đến đâu là mọi người lại chỉ trỏ, bàn tán vậy nhỉ?Hok lẽ chỉ mới có một ngày mà mình đã trở thành tâm điểm của sự chú ý rồi sao?Mà cũng đúng thôi.Mình xinh đẹp thế mà.Cao vừa phải, trắng trẻo, mũi dọc dừa, môi đỏ mọng, mắt bồ câu, hàng mi dài cong vuốt. Với sắc đẹp như thế ko làm hotgirl cũng uổng. (chảnh thấy sợ lun). Nhưng mà ko biết họ nói gì về mình nhỉ?Thử nghe xem nào… -Đấy, đấy, con nhỏ đó kìa! -Trông cũng đâu có gì là đặc biệt đâu? -Phải gọi là rất rất rất bình thường ấy chứ!Vậy mà Max lại để ý đến. -Này!hay là cô ta bỏ bùa mê cho anh ấy? Ông bà ơi!thì ra là liên quan đến tên ác quỷ đó. Dám kêu mình là bình thường sao chứ?Cứ để xem, rồi tôi sẽ trở thành hoa hậu của Hàn Quốc cho mà xem.Lại còn bảo mình bỏ bùa mê cho anh ta nữa chứ.Tôi đúng là có mua 1 miếng bùa đó nhưng mà để anh ta tránh xa ra thì có.Hừ, mới sáng sớm đã có chuyện bực mình rồi. Tôi bước vào lớp thì thấy Max đã có mặt ở đó.Và như thường lệ, hắn ta đang là trung tâm của mọi sự chú ý. Xem cái mặt cười với gái kìa!Trông cứ như là đười ươi ấy.vậy mà nghĩ sao bọn con gái cứ theo đuổi vậy nhỉ? Ko thể hỉu nổi. Tôi lắc đầu ngán ngẩm bước đến chỗ ngồi. -Max àh!cậu nghĩ sao mà lại chọn cô ta làm bí thư vậy chứ?-vừa thấy tôi, một đứa con gái đã lên tiếng ngay. -Uh đúng đấy.Con nhỏ đó đâu xứng để làm việc cùng với anh.-một đứa khác xen vào. -Anh chỉ là muốn đùa vui một chút thui mừ.Nếu mấy cưng ko thik thì anh sẽ ko nói chuyện với cô ta nữa.Được ko? Đó là mẫu đối thoại tôi nghe được giữa Max và mấy đứa con gái trong lớp.Thật quá quắt lắm rồi! Sự chịu đựng của con người có giới hạn, và giờ tôi đã ko thể kìm nén được nữa. Phải làm một cái gì đó chứ nếu ko tôi sợ mình sẽ bị hộc máu chết ngay tại chỗ mất. ....RẦM.....-tôi dằn mạnh chiếc cặp xuống mặt bàn. -Đây là lớp học ko phải cái chợ thế nên mấy cô đừng buôn dưa lê, bán dưa chuột và cũng đừng đi nói xấu người khác sau lưng như thế.Có gì bất bình thì hãy gặp thẳng cô giáo mà nói.-tôi gắt -Này, đừng ỷ được làm bí thư rồi là lên mặt.Tôi thì tôi ko cần cái chức vụ đó.Chỉ xin cô đừng có đi theo Max nữa. Nói cho mà biết, anh ấy vì muốn vui đùa nên mới quan tâm đến cô một chút thôi. Đừng thấy vậy mà bày đặt lemonquestion nhá.-một con nhỏ xinh nhất đám đứng dậy lên tiếng. -Uh đúng đó.Max chẳng có tình ý gì với cô đâu, vì thế đừng có mà tưởng bở.-bọn còn lại nhao nhao lên. Nói xong cả bọn kéo nhau bỏ đi hết cả. Bọn này điên hết cả lũ rồi. Tất cả là do Max mà ra.Tôi quay sang nhìn anh ta bằng con mắt hình viên đạn. Nhưng Max hình như chẳng thèm để ý gì đến nỗi bực dọc của tôi. - He he, giờ này mới đến sao?trễ thế?-anh ta cười một cách đểu giả Tên này chán sống rồi mới đổ dầu vào lửa.Lần này thì anh chết chắc.Có mà chạy đằng trời! Tôi nắm tay anh ta lôi đi, mặc kệ mấy đứa trong lớp xì xào. Đến cuối hành lang mới thả ra. -Này ! Nếu hâm mộ tôi quá thì cũng phải biết kìm nén rồi đợi về nhà hẵng bộc lộ ra chứ.Dù sao chúng ta cũng ở cùng nhà mà, muốn thấy tôi lúc nào chẳng được.Việc gì phải lôi kéo ra nơi vắng vẻ này để ngắm một mình? Như thế là ích kỉ lắm biết chưa?Cô phải nghĩ đến còn hàng đống đứa con gái muốn nhìn tôi nữa chứ!-Max vừa xoa xoa cổ tay vừa nói. Đúng là ko thể nào nhịn được nữa rồi.Bây giờ mà ko làm gì thì chắc máu sẽ chảy ra lỗ mũi mất.Tôi chộp lấy tay anh ta, đưa miệng mình đến gần và.....cắn một phát thật mạnh.Mọi kìm nén nãy giờ được dồn ra cả. -Á-Max hét lên với giọng có vẻ đau đớn lắm -Phù.....-tôi thở hắt ra Giờ thì thoải mái hơn rồi.Trút được nỗi tức giận ra khỏi người thì thấy nhẹ nhõm hẳn. -Cô nổi cơn dại lên rồi hả?Sao lại đi cắn người như thế-Max gằn giọng -Đúng thế.Cho anh chừa.Từ sau ko được chọc giận tôi nữa nghe ko?Tôi mà cáu lên thì sẽ ko bít mình làm gì đâu! Nói rồi tôi đi thẳng bỏ mặt anh ta với cánh tay thương tật. Nửa tiếng sau Max mới đi vào lớp học với miếng băng trắng muốt trên tay. -Răng cô làm bằng gì mà sắc thế hả?Làm tôi chảy máu rồi đây.Có biết tội cố ý gây thương tích cho người khác thì ngồi tù bao lâu ko?Chưa kể tôi là một ngôi sao nữa đấy.-anh ta đe dọa -Có ngồi tù tôi cũng chịu.Tiếc là tôi chưa thể uống máu, nhai xương anh.-tôi vừa nói vừa nghiến răng ken két. -Cô ko phải là người. Cô là đồ...đồ...àh ,đồ nữ quái. -Hừ !tôi mà là nữ quái thì anh cũng là nam quái.Chẳng khác gì đâu. -Jenny, cô.... -Max em hãy đứng dậy đọc dòng chữ in nghiêng ở trang 9.-cô giáo lên tiếng, cắt đứt cuộc chiến tranh. Reng...reng...reng- Tiếng chuông báo hiệu giờ nghỉ giải lao vang lên.Max vội vàng chạy ra khỏi lớp. Ko biết anh ta làm gì mà như ma đuổi thế nhỉ? Mà thôi, đó là việc của anh ta, đâu liên quan đến mình, nghĩ làm gì cho nặng óc.Mong anh ta bốc hơi lun đi cho đỡ phiền phức. Tại 1 căn phòng ở tầng cao nhất của tòa nhà phía nam.Trước cửa ra vào có tấm bảng đề: "HOST CLUB" - Anh thấy thế nào Micky?bài trí tuyệt đúng hok?-giọng Xiah oang oang -Tạm được.-Micky đáp. -Tạm được là thế nào?Chúng tôi đã phải vất vả cả ngày hôm qua đó.-Hero nhăn nhó -Còn công việc quảng cáo đến đâu rồi?-Micky đánh trống lãng -Yên tâm đi!Uno này mà đã ra tay rồi thì chỉ có thành công, ko có thất bại.-Uno cười toe toét -Trời ơi! Xiah ơi, anh lấy giùm tôi miếng miểng trên mặt ra đi.-Max la lên -Này! bạn bè xiên xỏ thế mà coi được hả?-Uno giận dỗi. -Thôi thôi!sao cứ cự nự nhau hoài vậy?Bây giờ là lúc chúng ta phải đoàn kết chứ hok phải cãi nhau.-Hero lên tiếng.-Mà này!tôi thấy hình như còn thiếu cái gì nữa hay sao ấy? -Thiếu gì?Đầy đủ hết rùi mừ?-Max nhìn quanh. -Để tôi xem nào.....À, nhớ rồi!các cậu thử nghĩ xem chúng ta có nên tìm một người giúp việc ko?-Hero đề nghị -Để làm gì chứ?-Uno hỏi -Này nhé!CLB của nhóm DBSK mở ra thì chắc chắn là đắt khách rồi đúng ko?Chúng ta sẽ khá vất vả trong việc phục vụ khách.Vậy nên phải kiếm 1 người làm việc vặt như là pha cà phê, mua đồ,..... -Chà chà!Hero lâu lâu thông minh đột xuất nha-Xiah khen -Tôi thông minh hồi giờ, cậu khỏi khen.Chỉ số IQ của tôi đến 180 lận đó.(>_<) -Nhưng mà tìm đâu ra cơ chứ?Chúng ta ko thể mời bọn con gái làm việc đó được.Chúng nó sẽ làm loạn nơi này lên mất?-Max hỏi -Thì kiếm một girl nào đó mà ko có hứng thú với chúng ta ấy!-Micky đưa ra ý kiến. -Anh nói nghe dễ nhỉ?Làm gì có đứa con gái nào mà ko....À!có rồi-Xiah hét lên -Sao, ai? Nói nghe xem nào!-Max hỏi dồn -Là .....Jenny đó. -Never.Ai chứ con nhỏ điên khùng đó thì tôi ko chấp nhận đâu-Max bác bỏ -Vậy cậu có giỏi thì tìm đi. Ko lôi thôi nữa, quyết định là Jenny nhé!-Xiah hỏi -OK-4 người còn lại đồng ý -Nhưng mà chắc gì cô ta sẽ chấp nhận chứ?-Max nói -Ko chấp nhận cũng phải chấp nhận.Chúng ta sẽ làm cô ta ko thể ko chịu.Lại cả đây đi, tôi có kế hoạch rùi đây-Micky gọi-Chúng ta sẽ làm thế này..... @Imkos hehe anh cũng chưa đọc hết cái này,bây giờ vừa post vừa đọc luôn.......>"< ------------------------------ Tôi len vào vùng ký ức xa xôi.......Mong tìm lại những gì thân quen nhất......Không ........!Tôi sợ khi giật mình tỉnh giấc.....Tôi lại về với tất bật bon chen..... |
08-05-2009, 17:17 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
Tập 9
Có đôi lúc ngồi một mình tôi thấy hình như mình đang đi lệch hướng hay sao đó.Đầu tiên là bước chân vô ngôi nhà này-nơi có "5 ngôi sao", tiếp theo là học cùng trường với họ và mới đây là bị cho vô tròng để rồi trở thành "nô lệ" cho CLB quái quỷ của mấy người đó.Cứ cái đà này chắc tôi phải..."vô nhà thương điên mất" (ở chung với người khùng thì ko bị rối loạn thần kinh theo mới lạ).Nhất định phải chuyển nhà thui, ko thể ở đây thêm được nữa. -Hù!-một bàn tay đập vào lưng tôi Quay lại thì thấy gương mặt của kẻ thù ko đội trời chung: Max. -Anh thik đi dọa người khác lắm ah?-tôi cằn nhằn -Tôi có ý tốt mừ.Thấy hồn cô đang treo ngược cành cây, tôi cố ý kéo nó lại.Vậy mà ko được cảm ơn lại còn bị "chửi"-Max cười cười Sẵn tâm trạng bực bội tôi hét lên: -Tôi vốn ko muốn gây lộn nhưng mà tại sao anh cứ làm tôi cáu lên thế hả?Ở nhà thì tiêu hao năng lượng để đối phó với anh,với Uno, đến trường thì gồng mình lên chịu những lời xì xào, bàn tán ko tốt về mình.Giờ lại còn phải làm mấy công việc chẳng ra gì ở CLB. Tôi cũng là người thường, bằng xương, bằng thịt chứ có phải là thần thánh đâu mà mọi thứ cứ dồn cả lên đầu tôi thế này?Trên đời này thiếu gì con gái các anh lại ko chịu chọn mà nhất thiết cứ phải là tôi?Tại sao các người làm tôi mệt mỏi vậy chứ? Nói xong tôi mới giật mình. Trút ra hết mọi bực tức thì tôi mới giật mình.Trời ơi!lần này thì tiêu mình rồi, thể nào anh ta cũng nổi giận lên cho coi .Tôi lo lắng nhắm mắt đợi.Nhưng mà chờ hoài vẫn chẳng thấy giông tố nổi lên.Tôi hơi ngạc nhiên nên hé mắt ra liếc anh ta. Quái! Max uống lộn thuốc hay sao mà ko nói gì cả nhỉ?Bình thường anh ta thể nào cũng la hét om sòm lên, vậy mà hôm nay... -Này!nói gì đi chứ?-tôi đập đập tay Max để phá vỡ bầu ko khí im lặng đáng sợ đó. Anh ta ngước lên nhìn tôi.Trong giây phút mặt đối mặt đó, tôi hình như thấy Max vừa có chút tức giận lại vừa xen lẫn chút buồn. Cũng ko chắc lắm vì hồi nào đến giờ anh ta đâu có buồn vì những lời sỉ vả của tôi mà ngược lại là đằng khác ấy chứ! Max. Đó là tất cả những gì cô ấy suy nghĩ về những việc đã trải qua ở đây sao? Chẳng lẽ Jenny ghét mình đến vậy àh? Biết bao lần tự nhủ với mình rằng phải ôn hòa với Jenny một chút nhưng cứ mỗi lần thấy cô ta là tôi lại phun ra những lời trêu chọc. Và ko biết từ lúc nào điều đó đã trở thành thú vui của tôi. Một ngày mà ko được "cãi nhau" với cô ta thì tôi lại cảm thấy bực bội, khó chịu thế nào ấy. Vậy mà hóa ra Jenny lại ko cùng chung ý thik với tôi.Có lẽ từ giờ tôi phải thay đổi thôi. -2 người lại có chuyện gì nữa hả?-giọng của Hero -Max làm gì con thía?Nói cho bố nghe đi, bố sẽ xử đẹp nó cho cục cưng- Xiah vừa nói vừa quay sang nhìn tôi như thể tôi đã mắc lỗi toi lớn gì đối với cô con gái cưng của anh ta vậy. Nhưng thật là oan uổng, tôi đã làm gì đâu chứ? -Chẳng có gì cả đâu.-Tôi lắc đầu chối. Nói rồi tôi phi thẳng xuống lầu...... *********************************** Jenny. 4 người, 8 con mắt mở to ra nhìn Max, đến khi anh ta khuất sau cái cầu thang thì lại chuyển tông sang tôi. -Các anh ko tổng vệ sinh nhà cửa hay sao mà còn đứng đấy?Đi làm mau đi nếu ko Max sẽ lại đổi thừa tôi rủ rê mấy người trốn việc đấy.Thế thì mệt lắm-tôi đánh trống lãng để thoát khỏi ánh mắt dò hỏi của mấy người đó rồi cũng nhanh chóng bỏ đi.Cũng may là họ ko tìm hiểu gì thêm nếu ko tôi cũng chẳng biết phải trả lời thế nào. Sau 2 tiếng đồng hồ làm việc cật lực, cuối cùng ngôi nhà cũng được dọn dẹp sạch sẽ. -Nào nào! hãy thưởng thức món coktai thập cẩm do tôi tự pha chế đi.Thơm ngon bổ dưỡng lắm đấy!-Uno bưng lên 6 cái ly chứa thứ nước màu đùng đục,đen đen bên trong. -Khiếp chết được!Món này mà bảo là coktai sao?-Max nhăn mặt -Tôi nghi ngờ quá!Cậu đã bỏ thứ gì vào trong này vậy?-Micky nhìn Uno -Đảm bảo uống vào xong rồi tối nay chúng ta sẽ giành nhau cái....WC cho coi-Xiah nói -Đúng đó!Cho cái nì vào bụng ko bị Tào Tháo rượt mới lạ-Hero chêm vào -Các cậu....Hừ, tôi đã phải vất vả lắm mới chế ra được món giải khát này, vậy mà mọi người lại chê ỏng chê eo.Ko uống thì thôi-Uno toan bỏ đi Lần này thì anh ta giận thật rồi đây. A!phải rồi !Sao ko nhân dịp này ra điều kiện cho anh ta chứ nhỉ? Một ý tưởng lóe sáng trong đầu tôi. -Họ ko uống thì để tôi-tôi kéo tay Uno lại -Ê! sao hôm nay cô tốt thía? Hay là chấp nhận Uno làm....-Max ngạc nhiên -Stop!-tôi cắt ngang lời anh ta- Anh đừng có mà suy diễn. Tôi ko phải là người nhân hậu. Chỉ là muốn trao đổi với Uno một chút thôi. -Ko sao, ko sao hết. Miễn là vợ nếm thử sản phẩm do chồng làm ra thì mọi việc anh sẽ đáp ứng tuốt-Uno mừng rỡ -Anh hứa rồi đấy nhá!Có mọi người ở đây làm chứng.Tôi ko yêu cầu việc gì cao siêu đâu.Chỉ mong anh đừng có kêu tôi bằng"vợ" và xưng bằng "chồng" nữa.Tôi ko muốn bị người khác hỉu lầm đâu.Được chứ? -Anh ko thể làm được đâu, em hãy.... -Làm thế nào tùy anh. Nhất định phải giữ lời hứa. Bây giờ tôi thực hiện lời hứa của mình đây. Nói rồi tôi đưa cái ly lên miệng, nín thở ,nhắm mắt, hớp một hớp. Công nhận kinh dị thật. Mới vào miệng, chưa kịp nuốt xuống cổ thì cơ thể tôi đã ko chấp nhận rồi.Tức thì nó được đẩy ra ngoài. Tôi cũng đành bất lực để cho nó trào ra và ....bay thẳng vào mặt người ngồi đối diện. Người "lãnh hậu quả" chính là....Hero.Trong lúc cái thức uống ghê tởm đó còn trong miệng thì tôi chẳng để ý gì đến mọi thứ xung quanh, chỉ biết có một chuyện là ngoác mồm phun nó ra. Và giờ đây khi thấy Hero như thế tôi lại cảm thấy hối hận tột cùng. Đáng ra mình phải nếm thử chút xíu trước khi uống.Nếu tạm được thì mới "xơi" đằng này lại "nốc" lun cả ly.Thật khùng quá. Tôi thầm trách mắng mình. -Anh ko sao đấy chứ?xin lỗi, em ko hề cố ý, em chỉ....-tôi vừa cầm cái khăn lau cho Hero vừa rối rít xin lỗi -Tôi ko muốn làm ai khó xử, nhưng hình như là cô đang cầm trên tay chiếc khăn lau bếp đó!-Micky bình thản nói. Tôi nhìn lại và giật mình khi thấy đúng như lời anh ta nói.Thì ra trong lúc luống cuống tôi lại cầm nhầm nó thay vì cái khăn tay (T_T) (thía có chết ko cơ chứ?) Sau khi phát hiện ra điều ấy,tôi lật đật rút cái khăn đó lại, lấy cái mới ra (lần này là khăn tay hẳn hoi)Nhưng chưa kịp để nó chạm vào khuôn mặt của Hero thì anh ta đã đứng dậy -Anh ko sao đâu!em đừng lo.-Hero cười hiền lành, khuôn mặt ko có chút gì gọi là tức giận cả. Nói thì nói thế nhưng tôi vẫn lo lắm nên định chạy theo Hero thì Max đã gọi lại: -Này Jenny!Hero nó ko trách cô nhưng tôi thì có đó. Đã bảo là đừng có uống mà cứ cố. Xấu xí mà hay gây sự chú ý. Tôi cũng "bị dính chưởng" nè! Anh ta chỉ vào người của mình và gắt. Nãy giờ tôi cứ tưởng chỉ có mình Hero thôi, ai dè có cả anh ta nữa (Vì anh ta ngồi sát rạt bên cạnh Hero mừ) Max ko bị "dính" ở mặt nhưng quần áo anh ta thì có.Tuy là biết mình đã sai nhưng tôi vẫn cố cãi lại (ai bảo anh ta dám kêu tôi "xấu xí mà hay gây sự chú ý" làm chi?): -Nhưng đâu có bằng Hero chứ?Anh í bị trực tiếp mà còn ko nói gì huống chi anh chỉ là gián tiếp.Thôi đừng có đứng ở đây mà la lối nữa, mau vào trong thay đồ đi! Hero vừa tốt bụng lại vừa nhân hậu, đẹp trai, học giỏi.Sau này cô nào lấy được anh ấy chắc sẽ hạnh phúc tột bậc đây.Còn Max thì khỏi phải nói rồi.-tôi nghĩ thầm -Cầm lấy này-Micky đưa tôi một cái ly cũng đựng đầy thứ nước gì đó sền sệt như món coktai lúc nãy.Tôi vẫn còn bị ám ảnh nên ko dám nhận. -Thôi, em ko uống đâu-tôi lắc đầu từ chối. Ko biết anh ta mún làm gì đây? Định đầu độc mình nữa chắc? Tôi nhìn Micky bằng con mắt vừa sợ sệt, vừa ngạc nhiên. -Món này có nguồn gốc rõ ràng đó.Nó là thơm được xay nhuyễn.-anh ta nói nhanh. -Để bố uống thử nghiệm trước cho-Xiah giựt lấy cái ly trong tay Micky Anh ta ngửi ngửi rồi uống một hơi hết nửa ly.Tôi căng mắt ra quan sát "ông bố" của mình.Mới đầu là nhăn mặt, rồi sau đó là cười toe toét -Ngon tuyệt cú mèo. Ko nếm thử là thiệt nửa đời người- Xiah tấm tắc khen và đưa nó cho tôi, ko quên kèm theo câu nói rất mất lòng -Con thử chút xíu thôi rồi đưa bố nhé! Tôi liếc xéo anh ta một cái và đưa nó gần lại miệng.Rút kinh nghiệm lần trước, lần này tôi nếm thử trước, biết đâu Xiah lừa thì sao?Nhưng mà đúng là ngon thật, Micky có khác.Tôi uống cạn sạch, ko chừa lại cho Xiah một chút nào. -Trời ơi!sao con "bất hiếu" zạy chứ?Bố đã bảo là phải để lại rùi mừ!-anh ta kêu lên.-Nhưng thôi, sau này chắc chúng ta sẽ còn được uống nó dài dài mà, phải hôn mẹ nó?-Xiah quay sang Micky -Ko có chuyện đó đâu!-Micky gạt phắt đi-Mà cậu bảo mẹ nó gì?-anh ta tròn mắt hỏi. -Thì Jenny chỉ có mình tôi là bố nên tôi thấy tội quá, định kiếm cho nó một người mẹ. Các anh là những ứng cử viên sáng giá nhất. Nhưng sau mấy ngày quan sát, chọn lọc, đắn đo, cân sức, cân tài, cuối cùng tôi quyết định chọn anh là mama cho Jenny, làm vợ tôi...he...he..he.-Xiah cười nham nhở- Anh nên mở tiệc ăn mừng đi vì được một người như tôi chọn làm vợ. Sau đó anh ta quay sang tôi và cũng cười: -Thế là con khỏi phải tủi thân rồi.Bố biết mấy tháng qua con đã chịu nhìu thiệt thòi vì ko có mẹ nhưng giờ thì hết rùi nhé!Bố mẹ sẽ chăm sóc con chu đáo, ko để bất cứ đứa nào chạm vào một cái móng chân út của con đâu! Ôi trời ơi!Anh ta bị sao vầy nè?Tự dưng đương ko lại nổi cơn lên thế kia?-tôi nghĩ thầm -Anh uống thuốc chưa vậy Xiah? Tôi gọi bác sĩ nhá?-Max nói bằng giọng lo lắng. -Tôi uống rồi.Khỏi phiền cậu mời bác sĩ.-Xiah lừ mắt nhìn Max. -Nhưng sao bố lại chọn Micky vậy?-Uno hỏi -Ai là bố cậu?-Xiah lườm Uno- Chúng tôi sẽ ko gả đứa con gái bé bỏng của mình cho cậu đâu, đừng có mà mơ.Phải hok mình?-anh ta quay sang nhìn Micky -Sao cũng được-Micky trả lời ngắn gọn Anh ta ko phản đối sao chứ?-tôi ngạc nhiên. Quả nhiên tôi đoán ko nhầm. Những người trong nhà này có cái gì đó rất chi là khác người. -Hô hô, thấy chưa?-Xiah hớn hở. -Nhưng ít ra cậu cũng phải nói cho chúng tôi biết lí do chứ? Tự dưng lại chọn Micky là sao?-Uno lên tiếng phản đối. Này nhé! Max thì miễn bàn rồi, đúng ko? Cậu ta với Jenny gấu ó nhau hoài sao làm mẹ con được chứ? Còn Hero thì cũng ko được. Đúng là anh ta với Jenny có quan hệ tốt đẹp thật đó nhưng mà tôi ko muốn con gái yêu quý mẹ hơn bố đâu.Còn anh thì, tôi ko thix. Chỉ còn lại Micky thôi, đúng ko?Thôi, cứ tạm biết thế đi đã, đừng theo hỏi tôi nữa.-Xiah phẩy tay. -Ko được!con ko đồng ý.-tôi gắt nhẹ -Bố đã quyết định, con ko có quyền cãi lại.Tuy Micky chỉ là "mẹ kế" nhưng nó sẽ nể mặt bố ko dám làm gì con đâu, yên tâm đi-Xiah trấn an tôi -ko phải thế nhưng mà.... -Bố đi ngủ đây.Bye.-anh ta cắt lời tôi. Nói rồi anh ta chạy biến đi mất. Mấy người trong nhà này ai cũng bất bình thường cả. Tôi thật sự đã ko thể níu kéo họ trở lại với cuộc sống đời thường được nữa rồi. Từ nay tôi sẽ buông xuôi mặc cho họ mún làm gì thì làm, tôi ko quan tâm nữa. Có lẽ tôi nên giả câm giả điếc, coi như là ko nghe, ko thấy, ko biết vậy. Bài hát Season in the sun vang lên.Có điện thoại. -Anh Hai! -Uh, anh về roài, ghé qua đây chút đi. -Để coi đã....-Mất mấy giây suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng chấp nhận vì tôi ko biết mình sẽ làm gì trong cái nhà này nữa -Anh đang ở đâu?..... Tôi rón rén bước xuống cầu thang.Mong là ko có ai ở dưới lầu -Đi đâu đấy?-tiếng của Max Tôi im lặng típ tục bước đi. Nếu giờ mà mở miệng thì chắc chắn là sẽ có cãi vả. Cũng may là hình như anh ta cũng ko có vẻ gì là mún gây lộn hết nên Max để tôi đi một cách dễ dàng. Đường phố Seoul đúng là nhộn nhịp thật. Ở đây gần cả tháng rồi mà giờ tôi mới được đi dạo phố.Những tòa nhà cao tầng nhìu ko kém gì ở bên Mĩ. Đường xá thì xe cộ đông như mắc cửi. Người người đi lại nườm nượp.Sau gần 1 tiếng đồng hồ mò mẫm, cuối cùng tôi cũng tìm ra được chỗ anh Hai tôi đang quay phim. -Hey, Jenny!-anh ấy vẫy vẫy tay. Tôi vội chạy đến chỗ đó. -Đang giờ làm việc mà!ko sợ nhà báo thấy sao?-tôi vờ hỏi. -Anh cũng đang muốn làm một vụ xì-căng-dan đây.-anh ấy cười cười -Bao nhiu tuổi rồi mà vẫn cứ nhí nhảnh thía?-tôi hỏi -Nè nè, xiên xỏ anh hử?ý em bảo là anh nhí nhảnh như con chó cảnh chứ gì? -Sao biết hay thế?-tôi ngạc nhiên. -Đừng coi thường.Anh của em bít hết đóa.-Bi vênh mặt. -Giời ạ!-tôi liếc yêu.-Mà kêu em đến đây để tán dóc vậy thui hỉ? Ko làm cái gì khác à? Ít ra cũng phải mời uống một cốc cà phê chứ? -Cho tôi xin đi cô nương.Mấy năm xa cách giờ gặp lại mà chỉ nghĩ đến ăn uống thui hả?Có còn là em gái tui hok zạy? -Em mệt roài à nha, đừng có giỡn đấy.Có chuyện gì thì nói mau đi em còn về-tôi cáu -Biết rồi!thì ko đùa nữa.Nói nghiêm túc đây.Giờ mình đi ăn nha!Bụng anh nó réo quá rồi-Anh hai khoát tay tôi đi.... Phía đằng xa. -Ủa???Kia có phải là Jenny ko Micky?-Uno hỏi tôi. Rời mắt khỏi quyển sách, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đúng là Jenny. Ko biết cô ta làm gì ở đây vậy nhỉ? Ko những thế mà còn đang tay trong tay với Bi-đối thủ nặng kí nhất của nhóm DBSK nữa chứ! Con nhỏ này trông thế mà ghê gớm thật. -Quan hệ giữa họ là như thế nào vậy?-Uno lại típ tục hỏi -Tôi làm sao biết được?-tôi đáp bằng giọng khó chịu. Hay là người yêu nhỉ? Nếu vậy thì tại sao cô ta lại vào nhà mình ở? Chẳng lẽ Bi mà ko tìm được một ngôi nhà khang trang cho người yêu hay sao chứ? Vả lại lúc đầu cô ta bảo là bị lạc đường mà? Tôi càng cố suy nghĩ thì lại càng rối. Thôi thì đành về nhà hỏi cô ta vậy.Nhưng mà nếu để cho bọn còn lại biết, nhất là Max chắc cô ta sẽ ko được yên ổn đâu? Tôi suy đoán -Này Uno, cậu hãy xem như chưa thấy gì nhá!Đừng nói cho ai biết chuyện này hết.Được chứ? -Được thì được nhưng mà....-Uno có vẻ do dự -Tôi sẽ tìm hiểu. Sau khi mọi chuyện đã rõ rồi thì mới nói cho bọn nó.Nếu ko sẽ phiền lắm. -Được rồi!Miệng mình đã bị dán keo tại đây.-Uno ra hiệu. @Douno: đấy.. chị tốt bụng post hộ em đấy ôi mình thật vĩ đại ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
10-05-2009, 11:11 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
Aizzzzzzzzz... Douno chưa hỏi tg đã post ròy .. post lại pro5 của truyện nhé, tg có dò thấy thì đừng có nộ khí xung thiên kêu đạo fic .. thằng em em nó còn nhỏ dại...
Fic: 5 chàng trai và 1 cô gái Aut: Phương Trúc Nguồn: http://dienanh.net/forums/showthread...h%C3%A0ng+trai Thể loại:tình cảm hiện đại Tình trạng:finished.. Nhân vật: Nhóm DBSK - Jenny(Yoon Eun Hye) ; Bi - Song Hye Kyo ; Moon Geun Young ; Kim Tae Hee; Kim Jung Hoon... Tập 10. Đôi lúc tôi ko thể hiểu nổi mình nữa. Mặc dù luôn miệng bảo rằng sẽ chuyển nhà thế nhưng mà trong lòng lại cảm thấy nuối tiếc một điều gì đó khiến cho chân ko nỡ bước đi. Nhưng thôi, chuyện đó tính sau. Bây giờ là lúc phải chuẩn bị tâm trí để chiến đấu với Max. -Ê!Jenny, phụ tôi bê đồ thí nghiệm nào!-Max gọi tôi -Miễn đi, hôm nay đâu phải ngày tôi trực.Anh đi mà kêu người cùng trực với anh ấy!-tôi đáp gọn lỏn -Cô là bí thư mà, nhớ ko?phải làm việc lớp cho tích cực vào chứ?-anh ta gắt um lên. -Bí thư thì sao?Bộ anh tưởng tôi muốn làm lắm sao? Là ai đã ép tôi phải làm cơ chứ?-tôi cũng hét lên. Dạo này mật độ cãi nhau giữa tôi với Max càng ngày càng tăng.Việc này xảy ra như cơm bữa, một ngày cũng phải có gần chục trận đấu khẩu.Và lúc đầu thì mấy đứa trong lớp cũng có ngạc nhiên nhưng rồi cũng xem đó như là chuyện thường ngày ở huyện. -Lại típ tục rồi, chúng ta phải đi thôi-một người trong lớp lên tiếng -Uh, trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết!Mình phải di cư mau chóng mới được-người khác nói. Bây giờ thì trong lớp vắng tanh, ko một bóng người. Họ đã đi hết vì sợ bị vạ lây. Mà tôi nói chưa nhỉ? Max là chúa giận cá chém thớt. Anh ta bị tôi làm cho cứng họng nên rất ấm ức thế nên lúc ấy ai mà dại dột động chạm đến anh ta thì coi như hết đời. Huyên thuyên thế đủ rồi, bây giờ phải trở lại thực tại..... -Cô có đi ko thì bảo?-Max hầm hầm đi về phía tôi -Làm thì làm, có gì đâu chứ-tôi đành phải chấp nhận vì lúc ấy trong lớp đâu có ai, nhỡ đâu anh ta lại...... -Đấy!Lúc đầu cứ ngoan ngoãn như thế có phải tốt hơn ko?-anh ta mỉm cười và bước đi. Nhưng tôi ko ngờ anh ta lại là một kẻ tàn nhẫn như thế.Anh ta bắt tôi phải bưng một đống đồ thí nghiệm lỉnh kỉnh.Tôi phải rất vất vả với nó còn Max thì lại nhởn nhơ, ko tốn chút sức nào vì anh ta đâu có cầm bất cứ thứ gì ngoài một cái đèn cồn. -Max, thế này là thế nào?Tại sao anh ko công bằng chút nào vậy?-tôi tức giận -Như thế là công bằng lắm rùi đóa- Max đáp- Mà này,tức giận là dễ bị trúng gió lắm đấy. Nói rồi anh ta rảo bước về lớp. Một phần là do chân tôi ko dài bằng anh ta lại còn thêm đống đồ trên tay nữa nên phải chạy mới đuổi kịp Max.Về đến lớp tôi mệt bở hơi tai.Vậy mà khi cô giáo vào lớp anh ta lại cướp công của tôi mới ghê chứ! -Hôm nay em nào trực vậy?làm rất tốt-cô giáo khen -Thưa cô là em đấy ạh!-Max đứng dậy -Ko hổ là lớp trưởng, em làm cô hài lòng lắm.Thôi, ngồi xuống đi, chúng ta học bài mới.-cô giáo khoát tay -Anh làm cái trò gì vậy hả?-tôi kéo Max sát lại gần -Trò gì?Cô hỏi ai trực hôm nay thì tôi đứng dậy.Ko phải sao chứ?-Max giả bộ ngây ngô -Nhưng chính tôi mới là người bưng mấy thứ đó.Anh xạo trắng trợn thế mà coi được àh?Đồ nói dối ko chớp mắt-tôi hét vừa đủ cho Max nghe -Hì hì, vậy thì cô đứng dậy báo cáo với cô giáo đi.-Max nhìn tôi cười. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa mà.Mọi tin đồn thất thiệt về mối quan hệ giữa tôi và Max vừa mới tạm lắng xuống, tôi chưa kịp thở phào thì giờ đây lại phải đối đầu với mấy trò trả thù độc ác của anh ta.Ông trời quả là ko có mắt.Tại sao một người con gái xinh đẹp, nhân hậu như tôi lại gặp phải một tên lòng lang dạ sói như hắn nhỉ?Max là đồ:"miệng nam mô bụng bồ dao găm"Trước mặt mọi người thì hắn làm như là tử tế lắm đấy,vậy mà sau lưng lại.....Thật đúng là xúi quẩy. “Mời các em lớp trưởng và bí thư của các lớp về hội trường gấp.” -Chiếc loa phát thanh vang lên phá vỡ bầu không khí im lìm của trường học. Lại có chuyện gì nữa đây ko biết?Sao mình ko thể sống yên ổn được nhỉ?-tôi nghĩ thầm. -Này!ko tính đi hả?-Max đưa mặt tới gần tôi. Tôi uể oải đứng dậy bước đi.Và cũng như thường ngày, vừa thấy anh ta là mấy đứa ở đó liền tụ họp lại bên cạnh anh ta.Tôi vì ko muốn có thêm một lời đồn nào nữa nên ngồi ở chỗ cuối phòng và đọc sách. -Ô!cục cưng của bố cũng ở đây àh? Ko cần quay đầu lại tôi cũng biết đó là ai. Ngoại trừ Xiah ra thì đâu có người nào kêu tôi cái kiểu quái dị như thế chứ? -Bố đừng có kêu như thế nữa được ko?Nghe ghê thấy mồ, con nổi gai ốc lên hết rồi đây này-tôi ra vẻ khó chịu. Nhưng mà tại sao bọn họ lại có mặt ở đây hết thế nhỉ? Chẳng lẽ tất cả đều nằm trong ban cán sự của lớp? Nếu thế thì mệt rồi đây.Tại sao mình đi đâu, làm gì cũng đều ko thoát khỏi được bàn tay của mấy người đó vậy chứ? Hình như kiếp trước mình nợ nần gì họ hay sao đấy? -tôi rầu rĩ. -Jenny!Cô ở lớp nào mà ngồi đấy hả?-giọng của Max -Ngồi đâu chẳng được,"nhìu chiện" quá đi.Để con gái ngồi với bố mẹ một chút chứ?Cậu cứ giữ mãi nó cho riêng mình hoài thế mà được àh?-Xiah giữ tôi lại-Con đừng sợ, có bố ở đây nó ko dám cướp con đi đâu! -Trời ơi.Tha cho tôi đi.Bố cứ oang oang như thế thì thể nào mai cũng có chuyện để bọn nó bàn tán đấy.Thôi tránh xa con ra đi-tôi gắt nhỏ và sau đó là đi ra chỗ khác.Nhưng Max ko để cho tôi yên, anh ta kéo tôi đi và ấn tôi xuống một cái ghế ở hàng đầu sau đó là ngồi vào chiếc bên cạnh. -Cô ko được rời xa tôi nửa bước.Chúng ta học chung lớp đấy, nhớ chưa?-Max thì thầm vào tai tôi -Anh nghĩ sao mà nói vậy?Học chung lớp thì sao chứ?-tôi cãi lại -Hội trưởng hội học sinh đến rồi kìa!Im lặng đi.Anh ta khó tính lắm đấy!-Max ra hiệu. Ko biết anh ta bị làm sao nữa?Đúng là tính tình bất thường.Sáng nắng chiều mưa, trưa có mây mù.Hôm trước thì bảo là phải tránh xa anh ta ra, hôm nay lại bắt phải ngồi gần.Đúng là đồ tâm thần.-tôi rủa thầm anh ta. -Hôm nay tôi gọi các bạn đến đây là để bàn chuyện cắm trại vào tuần sau-hội trưởng nói. Cả hội trường bỗng nhốn nháo cả lên trước cái tin ấy. -Thứ 7 tuần sau chúng ta sẽ tổ chức.Bây giờ các bạn hãy góp ý kiến xem nên chọn tiết mục nào, bỏ tiết mục nào vì thời gian có hạn mà.-anh ta tiếp tục nói. Cuối cùng sau 2h liền bàn cãi, bọn họ đã có quyết định.Tôi thì ko quan tâm lắm đến chuyện ấy nên cũng chẳng để ý. Mình sẽ ở nhà.Dại gì đi chứ?-tôi nghĩ thầm. Thế nhưng mọi chuyện lại ko theo như ý muốn của tôi.Về đến lớp Max sau khi thông báo xong hết tất tần tật mọi chi tiết của cuộc cắm trại đó anh ta đã đưa ra một ý kiến hết sức điên khùng: -Tôi và Jenny sẽ cùng song ca một bài hát.Các bạn thấy thế nào? Xì xào.....xì xào......-mọi người trong lớp nghe xong những lời đó của Max thì cứ loạn cả lên.Còn tôi thì như có sét đánh ngang tai. -Thôi các em!-cô giáo lên tiếng để ổn định trật tự trong lớp-Cô thấy chuyện này được đấy!Max và Jenny hãy cùng cố gắng nhé.Cuộc bàn luận đến đây kết thúc.-cô giáo quyết định nhanh. Chờ cho mọi người đi về hết, tôi mới gọi Max lại: -Anh bị mê sảng đấy hả?Sao lại bắt tôi hát chứ?Mà lại là cùng với anh nữa cơ đấy!-tôi hét lên -Làm gì mà phải giãy nãy ghê thía?Chỉ là hát thôi, có gì đâu.Mà được đứng cùng tôi trên sân khấu là vinh hạnh lắm đấy.Người khác có mơ cũng ko được đâu!-Max đáp -Chuối nguyên buồng chứ ko phải là cả nải nữa.Anh đi mà kiếm cô nào thix biểu diễn chung với anh í.Tôi ko muốn. -Bây giờ mới lên tiếng thì muộn roài.Chẳng phải cô giáo đã đồng ý rồi sao?Cô chống lệnh được hả?Thôi, về mà lo kiếm cái gì hối lộ cho tôi đi rồi tôi phụ đạo thêm cho.-Max cười nham nhở. Nói rồi anh ta đi trước -Cái gì???Đồ khùng, anh đứng lại cho tôi-tôi hét lên. Hừ, ko có cái gì.....Tôi nhìn quanh tìm kiếm. A, có rồi! Tôi tháo vội chiếc giày đang mang trên chân ra. Lần này anh ko sứt đầu mẻ trán thì ghi danh vào kỉ lục Ghi-nét được rồi đấy. Tôi nhắm mắt,vung chiếc giày lên và ném thẳng về phía trước ....BỐP.....-một âm thanh vang lên. Ha ha, trúng rồi.Mình ko ngờ tài thiện xạ của mình lại tốt đến vậy-tôi cười thầm Tôi hí hửng mở mắt ra thì…một cảnh tượng ko lấy gì làm hay ho. -Ôi trời ơi!-tôi la lên thất thanh. Chiếc giày ko trúng vào mục tiêu mà đã đi lệch hướng và hậu quả là....thầy giám thị lãnh đủ. -Em! Hãy đi dọn dẹp cho sạch sẽ sân trường, tôi quay lại mà thấy còn một cọng rác thì em sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm đó- thầy giám thị hầm hầm bỏ đi sau khi đã giao nhiệm vụ cho tôi. -Ha ha ha, cho đáng đời.Bị trời phạt rồi.Từ nay về sau hãy từ bỏ ý định hãm hại tôi đi.-Max cười khoái trá -Câm ngay.Tại anh mà tôi ra nông nỗi này vậy mà anh lại cười được sao?có còn nhân tính ko vậy?Hừ cứ chờ đấy, cười người hôm trước hôm sau người cười đó.-tôi rít qua kẽ răng. Tôi lao tới định thượng cẳng chân hạ cẳng tay với Max nhưng ko ngờ anh ta lại phản xạ nhanh đến vậy.Vừa thấy tôi đến gần là anh ta đã phóng đi ngay. -Về nhà mà luyện tập thêm đi.Chạy đến Tết, cô cũng chẳng thể bắt kịp tôi đâu, bà cô già ạh!-Max vừa chạy vừa nói. -Ừ đấy, cứ chờ xem bà cô già này sẽ giết anh thế nào-tôi hét lên và cố gắng chạy thật nhanh. Nhưng mà phải công nhận là anh ta nói đúng.Bỗng dưng tôi đâm ra oán hận mình, phải chi hồi đó cố gắng thêm chút nữa chắc giờ chân đủ dài để đuổi kịp anh ta. ***************************************** Max. Đang chạy ngon trớn thì tôi va phải vật gì đó khiến tôi ngã lăn quay.Mở miệng ra định chửi cái đồ phá đám thì....Ôi chao! Là một cô gái rất xinh đẹp đang ở trước mặt.Thía là rút lại những lời ko lấy gì làm tốt đẹp và thay vào đó là một câu thăm hỏi rất ân cần: -Em ko sao chứ?Xin lỗi, tôi vô ý quá! -Ko sao đâu, em cũng có lỗi mà!-cô gái ấy nói bằng một giọng hết sức dễ thương. Ở đâu lại có người đáng yêu như vậy nhỉ? như vầy mới gọi là con gái chứ ai như....-tôi quay lại nhìn Jenny đang hồng hộc chạy tới. Tôi đỡ cô gái ấy đứng dậy và ko quên mở lời tán tỉnh: -anh là Max, học ngành chế tạo nước hoa, còn em? -Em là.... ******************************* Jenny. -Tôi tóm được anh rồi nhé đồ xấu xa- tôi phi thẳng tới chỗ Max đang đứng và nắm lấy cổ áo anh ta.Rồi quay sang cô gái đứng cạnh đó, nở một nụ cười hiền từ: -Xin lỗi bạn nhé! -Đi mau, lần này anh hết đường trốn thoát rồi nhá-tôi thì thầm bên tai Max. Đợi chúng tôi đã cách khá xa cô gái lúc nãy, anh ta mới mở miệng: -Thôi được roài, coi như để đền tội với cô, hôm nay tôi sẽ giúp dọn dẹp.Nhưng trước tiên là phải thả tôi ra đã-Max gỡ tay tôi ra.-Cô thật đúng là đồ phá đám, đang lúc gay cấn thì lại....-Max cằn nhằn. -Này anh lảm nhảm cái gì đó? còn ko mau bắt tay vào làm việc-tôi đưa cho anh ta cây chổi quét sân. Thật đúng là thảm họa, nếu mà làm ko nhanh thì sẽ đến CLB muộn, mà như vậy thì bọn Xiah, Uno sẽ cằn nhằn, còn nếu làm ẩu thì thể nào ngày mai tôi cũng sẽ bị mời lên phòng Ban giám hiệu xơi trà.Tất cả chỉ vì tên Max đáng ghét....Nhưng mà cũng lạ thật, tại sao hôm nay anh ta tốt thía nhở? Ko bít có âm mưu gì ko? Nếu mà ko chắc là ngay bây giờ trời sẽ nổi sấm sét lên liền...Tôi khẽ liếc anh ta.Bỗng .....ĐOÀNG.....-trên trời xuất hiện một tia sấm. ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
10-05-2009, 11:12 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
Tập 11
-Nào các em, chúng ta hãy đón chào bạn mới.-cô giáo lên tiếng và xuất hiện đằng sau cửa lớp là một cô gái rất dễ thương với nụ cười trong sáng. -Chào các bạn!mình là Song Hye Kyo, từ bên Mĩ sang, mong các bạn giúp đỡ-cô gái tự giới thiệu. Xong màn chào hỏi cô giáo bảo Kyo đến ngồi cạnh tôi (bên phải là Max, còn bên trái là cô ấy).Tôi thật sự ko bít nên vui hay nên buồn nữa.Vì nhỡ đâu cô ta lại là một người lắm chuyện thì tôi phải làm sao? Ôi thôi! ko được đoán bừa khi chưa biết rõ về người khác như vậy chứ Jenny! Đành tùy cơ ứng biến vậy. Tôi liếc mắt nhìn cô bạn "hàng xóm" mới của mình. Thật ra thì từ nhỏ đến lớn tôi hiếm khi đoán tính cách của một người thông qua việc nhìn mặt. Nhưng từ khi quen biết với mấy người trong nhóm DBSK thì tự dưng tôi lại rất hay nghi ngờ mọi người. Đơn giản là vì hồi đó tôi quá thơ ngây, lần đầu gặp mặt thấy bọn họ, thấy bọn họ cũng ko đến nỗi nhưng ko ngờ bọn họ lại là những kẻ “bất bình thường”....Vậy nên cảnh giác vẫn hơn. -Chào bạn!-Kyo cười tươi và đưa tay ra. -À!chào.Mình là Jenny.-tôi cũng thân thiện bắt lấy tay cô ấy.-Bạn đến từ bang nào trên nước Mĩ?-tôi hỏi -Mình từ nhỏ sống ở NewYork. -Thế sao?Mình cũng ở đấy.-tôi hớn hở- Mà này, tại sao ko ở đó học mà sang đây?-tôi ngờ vực. -Mình....mình...thật ra thì mình....-Kyo lắp bắp Chỉ cần thấy thái độ như vậy của cô bạn là tôi đoán ra ngay.Vì tôi cũng giống thế mừ -Có phải là trốn nhà đi theo tiếng gọi của trái tim đúng hok?-tôi thì thầm -Sao cậu biết? Mình đã nói gì đâu? Cậu là thầy bói hả?-Kyo ngạc nhiên -Mình với cậu cùng chung hoàn cảnh đó-tôi cười đáp lại -Vậy cậu cũng......-Kyo tròn mắt nhìn tôi -Ko sai đâu, chúng ta rất có duyên đấy, mình làm bạn nhá-tôi đề nghị. -Đồng ý cả 2 tay 2 chân lun-Kyo hớn hở -2 cô có thôi ngay đi ko?Đang trong giờ học đấy nhá!-Max gắt nhỏ -Vô duyên!Liên quan gì đến anh chứ?-chưa kịp nói thì Kyo đã thay tôi chặn họng anh ta -Thôi bỏ đi, cậu đừng để ý đến tên đó.Nói cho cậu biết anh ta vừa mới.... trốn "viện" ra đấy.-tôi nói vừa đủ cho Kyo nghe -Ha ha ha.....-Kyo và tôi cùng ôm bụng cười. Thật là vui quá! bây giờ tôi đã có đồng minh rùi. Sau này nhất định sẽ ko còn phải một mình chống đỡ mọi việc nữa. Tôi vui sướng đến nỗi chỉ muốn nhảy cẫng lên @ All: mọi người cm cho hoạt động nó sôi nổi ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
14-05-2009, 21:25 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
Tập 12
Tôi đang nghĩ mình có nên dứt khoát cắt đứt quan hệ với mấy người DB hay ko? Bỏ đi thì thấy ko nỡ mà ở lại thì.....Cái này phải gọi là "bỏ thì thương mà vương thì tội". Nhưng cứ để tình trạng này kéo dài tôi sợ mình sẽ trở thành "bà cô già" mất. Chuyện là thế này.Từ đầu năm học đến giờ tôi cũng được khá đông đảo người theo đuổi nhưng mà lạ một điều là họ ko kiên trì được lâu. Chuyện đó cũng coi như là ko tính đi, đây mới là điều làm tôi cảm thấy thật sự nghi ngờ. Mấy người ấy sau khi chính thức từ bỏ ý định tán tỉnh tôi thì ngay ngày hôm sau vừa nhìn thấy tôi là họ cứ bỏ chạy thục mạng làm như tôi là ma đi hù dọa hay sao ấy. Mấy lần như vậy, tôi quyết tâm phải tìm ra được sự thật. Thế là một hôm tôi tóm được một anh chàng và tra hỏi cặn kẽ nhưng tiếc là ko thể biết được nhìu chỉ nghe loáng thoáng là nhóm DBSK có dính líu trong đó. Cho đến ngày hôm kia tôi mới được biết sự thật... Trở lại 3 ngày trước... -Jenny, có chuyện hay rồi đây-Kyo hớn hở chạy vào báo tin cho tôi -Làm gì mà cậu chạy hồng hộc ghê thía?-tôi đang đọc sách ngẩng mặt lên cười -Này, tớ bảo cậu nghe.-Kyo thì thầm vào tai tôi-Có một anh chàng khóa trên muốn làm quen với cậu, đã nhờ mình chuyển lời giúp đây. Ngay bây giờ cậu hãy ra ngay sau trường, anh ta đang đợi ở đấy. -Hả? Cậu ko đùa đấy chứ?-tôi nghi ngờ -Ko đùa đâu. Sự thật 100%. Ko tin đi ra đấy thử đi. Mà nói cho biết nhá, anh này rất là đẹp trai đó nha, đã vậy còn học giỏi nữa. Nghe bảo anh ta "chết" cậu từ lâu roài, ngay lần đầu gặp gỡ.-Kyo huyên thuyên-Nào đi ngay đi, ko người ta bỏ đi mất đấy-cậu ta kéo tôi đi. Đến nơi thì thấy đúng là có người thật.Anh ta đang đứng quay lưng về phía tôi. Nghe tiếng động, anh ta quay lại. Và khi nhìn thấy tôi thì anh ta nở một nụ cười thật đẹp. Trời đất quỷ thần ơi!Sao lại anh ta lại sở hữu nụ cười ngất ngây con gà tây thía nhở?-tôi ngẩn ngơ nhìn. -Jenny,em đến rồi àh?-anh ta lên tiếng trước. -Vâ...âng-tôi lắp bắp. -Anh là Kim Nam Min, học trên em một khóa. Anh đã phải suy nghĩ rất lâu hôm nay mới đưa ra quyết định là gặp và bày tỏ tình cảm của anh cho em hiểu. Anh..... -SẾN QUÁ ĐÊ ! - một giọng nói to cắt ngang lời nói của Nam Min. Ngay sau tiếng nói đó là 5 gương mặt rất đỗi "thân yêu" hiện ra, lần lượt là:Max, Uno, Hero, Xiah,và Micky. -Các người làm gì ở đây?-tôi ngạc nhiên hỏi -Làm gì là làm gì, phá cuộc "tỉnh tò" của anh ta chứ còn làm gì nữa?-Max bình thản nói -Chúng ta đi thôi-Nam Min nói bằng giọng khó chịu và nắm tay tôi dẫn đi. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì Hero đã chặn anh ta lại và giúp tôi gỡ tay Nam Min ra khỏi tay tôi. -Đi dễ vậy sao ông anh?-Xiah tiến tới với một gương mặt lạnh lùng hệt như mấy tên xã hội đen trong phim khiến tôi cũng phải rùng mình. -Các...các người muốn làm gì đây?-Nam Min mặt cắt ko còn giọt máu. -Chỉ là muốn chơi đùa một chút thôi mà-Micky lên tiếng. Trời ơi, "chơi đùa một chút" của ai chứ của Micky thì chỉ có đường chết ko có đường sống. Cái đầu quái quỷ của anh ta chuyên nghĩ ra mọi thứ mà người khác ko thể lường trước được. Phải nghĩ cách giúp Nam Min mới được. Thế nhưng tôi càng cố thì đầu óc lại càng rối tung lên, chẳng nghĩ được cách gì. -Hero, anh ở đây canh chừng, tiện thể "chăm sóc" Jenny lun nhá. Xiah, Uno, 2 anh áp giải “tên” này đi.-Max ra lệnh Ối giời ơi!họ cứ làm như là đang truy bắt tội phạm ko bằng ấy. Chắc là xem phim nhiều quá nên “nhiễm” rồi. Tôi lắc đầu chán nản -Hành động mau đi, ko thôi là ko kịp đâu!-Micky thúc giục Thế là bọn họ cùng với anh chàng Nam Min tội nghiệp mất hút sau cánh cửa nhà vệ sinh bỏ hoang ở gần đó. Trong nhà vệ sinh. Max. -Chúng ta chơi trò gì đầu tiên đây?-Xiah hỏi -Max! dùng cái này đi-Micky rút từ trong túi quần ra một cái lông vũ đưa cho tôi. -Ok! Nào Xiah, Uno 2 anh giữ anh ta chặt vào đấy.-tôi vừa dặn dò vừa tiến tới và ngoáy cái đó vào... mũi của Nam Min. -Ha ha ha, nhột quá, bỏ tôi ra, tôi ko chịu được nữa rồi-anh ta cười nghiêng ngửa. -Đây là hình phạt đầu tiên vì anh dám phớt lờ lời cảnh báo của chúng tôi là phải tránh xa Jenny ra-tôi dừng tay giảng đạo lý cho anh ta hỉu ko sau này lại oán trách tôi nữa thì mang tội lắm. -các cậu típ tục đi, tôi ra ngoài đây.-Micky đứng dậy và quay sang Nam Min-anh cứ từ từ mà nếm trải đi nhá, còn nhìu tiết mục đang chờ anh lắm. -Sao vậy?ko xem nữa àh?-Uno lên tiếng hỏi -Tôi ko có hứng thú, vả lại ở trong này bốc mùi kinh quá, nãy giờ tôi hắt hơi mấy cái rồi.-Micky nói xong bỏ ra ngoài..... Ở bên ngoài. Jenny. Ko biết bọn họ giở trò gì mà Nam Min lại cười sặc sụa thế kia?Ôi hok lẽ là anh ta bị hành hạ đến nỗi phát khùng sao? Tôi sợ hãi cắn chặt môi. Tất cả là cũng tại tôi. Tôi đã hại anh ta mất rồi. -Hero, làm gì đi chứ? anh ko cản bọn họ sao?-tôi nài nỉ Hero. -Lần này thì ko.-Hero lạnh lùng đáp- Nhưng mà em yên tâm đi, ko chết được đâu, cùng lắm thì anh ta phải vào bệnh viện điều trị một thời gian ngắn thôi.-Hero bình thản đến phát sợ. Sau 1h đồng hồ bị.... "tra tấn dã man" (theo suy diễn của tôi) thì Nam Min cũng được đưa ra.Trông anh ta lúc này phải gọi là gì nhỉ? À,là "thân tàn ma dại". Quần áo lúc đầu phẳng phiêu, gọn gàng còn bi h thì xộc xệch, lôi thôi.Đầu tóc thì rối bù như ổ quạ.Lúc đầu trông oai phong bao nhiu thì bây giờ lại tàn tạ bấy nhiu. (nói thía có quá đáng hok ta?Vì chính tôi đã làm cho anh ta ra nông nỗi này kia mừ) Vừa trông thấy tôi, anh ta đã vội vã bỏ đi ngay, ko một lời từ biệt. -Các anh làm gì anh ta vậy?-tôi tức quá nên hét lên -thì như em thấy đó.-Uno nhún vai. -Thật là quá đáng mà.Tại sao mấy người lại làm thế chứ?-tôi ko kìm nổi xúc động, nước mắt chực rơi xuống -Chỉ vì muốn tốt cho con thôi mà-Xiah vội đến an ủi tôi -Tốt cho tôi?Các người nghĩ sao vậy?Tôi quen ai, kết bạn với ai là quyền của tôi, ai cho các người xen vào?Đừng tưởng tôi ở nhà mấy người thì mấy người muốn làm gì thì làm.Tôi hết chịu nổi rồi-tôi la lên. -Hey, các anh chạy đi! mau lên! -Max giục mọi người -Gì?Tại sao phải thế?-Micky ngạc nhiên hỏi lại -Trời ơi! Các anh ko biết sao? Jenny mà nổi giận lên thì kinh khủng lắm đấy. Hôm trước cô ta nổi cơn lên đã cho tôi một phát vào tay làm kỉ niệm rồi đấy.-Max giải thích. -Có chuyện đó sao?-Hero nghi ngờ-Cô ấy xưa nay hiền lắm mà? -Đúng vậy, tôi hiền nhưng mà sức chịu đựng con người có hạn.-tôi gằn giọng. Nói rồi tôi vơ lấy đại một cánh tay ngay gần đó mà......cắn để xả giận.Trong cơn thịnh nộ, tôi nghe thấy tiếng của nạn nhân bị tôi cắn kêu la thảm thiết: -Cứu mạng, ai đó cứu mạng! Mặc dù biết đó là ai nhưng tôi vẫn mặc kệ. Ai bảo chọc giận tôi làm gì? Lần sau trêu ai thì trêu nhưng phải chừa tôi ra. ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
14-05-2009, 21:26 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
Tập 13.
Hiện giờ tôi đang rất khổ sở vì phải sống dưới "ách áp bức nô lệ" của Max. Nói rõ hơn chút nữa là tôi đang được hắn phụ đạo thêm trong việc...tập hát. Lí do ko phải vì tôi muốn trở thành người của công chúng (vì vậy đừng có hỉu nhầm nha, đau lòng lắm đấy)mà chính là vì phải chuẩn bị cho tiết mục song ca trong chương trình của cuộc cắm trại sắp đến. Khổ một nỗi là tôi từ nhỏ đến lớn chưa hề mở miệng hát một bài hát hay là thử cầm một bản nhạc thế nên bây giờ tôi và tập cả ngày, tập đến vả mồ hôi cũng chẳng ra hồn ra dáng gì. Đã mệt nhọc đến như vậy rồi mà Max cứ gầm ghè ở bên tai khiến cho tôi càng ko muốn típ tục.Tôi đây chứ đâu phải như anh ta là một ca sĩ nhà nghề chỉ cần cầm bản nhạc lên đọc một cái là có thể hát được ngay.Ít ra cũng phải chỉ bảo tận tình chứ, đằng này chưa gì đã bắt người ta thực hành ngay.Tôi ko làm được thì anh ta cứ nhảy dựng đứng lên, la hét nhặng xị: -Trời ơi!Thường ngày cô ăn cái gì vậy?Đầu óc chứa thứ gì trong đó mà ngốc kinh khủng. -Tôi cũng như anh ăn cơm chứ ăn gì?-tôi đáp trả -Hừ, vậy thì cô đúng là "ngu lâu dốt bền khó đào tạo". Nói đến rã cả họng ra rồi mà cứ ngu ngơ. Đã bảo là chỗ nào có dấu thăng thì phải ngân lên một chút, chỗ nào có dấu giáng thì phải hạ giọng xuống một chút.vậy mà cứ đọc đều đều như thế. Bộ cô đang tụng kinh hay sao?Mọi người mà nghe thấy thì sẽ xỉu hết mất.-Max tuôn ra một tràng -Thì lúc đầu chẳng phải tôi đã nói là ko thể hát được hay sao? Ai là người ép buộc tôi chứ?-tôi trách móc.-Mà anh bảo tôi ngốc, anh nhìn lại mình đi, chẳng hơn tôi đâu.Có từng nghe qua câu "đầu óc ngu si tứ chi phát triển" chưa hả? -Chưa!Nhưng mà thế thì sao?Liên quan gì đến tôi?-Max hỏi bằng giọng nghi ngờ. -Anh thường vẫn hay tự hào vì mình có đôi chân dài đúng ko? Vậy đã từng nghĩ thử xem đầu óc mình có vấn đề như thế nào thì tay chân mới dài ngoẵng ra như thế chưa? -Cô...được lắm, hôm nay tôi phải cho cô một bài học mới được.-Max dường như đã ko thể kìm nén được rồi nên anh ta muốn cho tôi biết tay bằng hành động. Anh ta từ từ tiến đến tôi với một khí thế bừng bừng tức giận, ko ai cản nổi. Max tiến một bước là tôi lại lùi một bước. Bỗng dưng tôi bị vấp phải cái ghế và ngã phịch xuống sàn. Nhưng điều kinh khủng hơn đó là bị Max đè lên người tôi ngay sau đó và chúng tôi...môi kề môi. Vì sự việc diễn ra quá đột ngột nên tôi đã bị bất ngờ.Sau 10s hồn của tôi mới quay trở lại với thân xác nên lúc đó tôi mới phát hiện ra tình cảnh mà mình đang gặp phải.Tôi vội đẩy Max ra và hét lên: -Đồ biến thái, đồ xấu xa, đồ đồi bại, sao anh có thể giở trò đó với tôi? -Trò...trò gì?Tôi chỉ là...-Max lúng túng -Còn chối nữa àh?Anh vừa mới "K" tôi đấy!Đó là nụ hôn đầu tiên của tôi, giờ đã bị anh cướp mất rồi, trả lại đây cho tôi-tôi chạy tới bóp cổ Max. -Ăc...ăc...ngộp thở.Thả tôi ra, thả ra rồi tôi sẽ đền cho-Max nài nỉ Tôi bỏ tay ra cổ của anh ta và lên tiếng hỏi: -Anh định đền thế nào đây? -Ờ thì....Môi của tôi đây này!Cô chủ động hôn lại đi, thế là xong-Max đưa mặt của anh ta lại gần tôi. -Anh dám sao?Nói vậy mà nghe được hả?Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ phải hok?-tôi vừa nói vừa ra tay đấm cho Max một cái vào mặt....BỐP.... Cha mẹ ơi, đau quá đi. Bàn tay đánh Max đau ê ẩm khiến tôi phải lấy tay còn lại xoa xoa cho đỡ đau. Thế nhưng sau khi thấy anh ta đang nằm quằn quại dưới đất thì nỗi đau của thể xác đã được giảm bớt một nửa. -này, cô hành hung người như vậy mà còn cười được àh? Thôi chết tôi rồi, bầm tím rồi đây này-Max hốt hoảng khi thấy một bên mắt của mình bị sưng lên.-Thế này thì làm sao ngày mai đến trường được đây?-anh ta nhăn nhó -Cho đáng đời đồ dê già.Nói cho mà biết, lần sau anh còn dám đụng đến tôi nữa thì....giết ko tha đâu nghe chưa?-tôi lên mặt dạy bảo Max. -Hừ, có cho tôi cũng ko thèm.Lúc nãy chỉ vì tôi bị mất thăng bằng nên ngã xuống ko ngờ lại đụng trúng cô chứ có phải là cố tình đâu.Đồ con gái gì mà thô lỗ, cộc cằn.Gương mặt thì xấu xí.Đã vậy ngực dẹp lép, trước sau như một.-Max chỉ vào trán tôi và phun ra những lời khó nghe đó. -Vậy mà còn dám bảo là ko có ý đồ sao?Anh để ý kĩ đến vậy để làm gì?Đúng là nói dối ko biết ngượng mồm....MAX LÀ ĐỒ DÊ CỤ-tôi lấy hết sức để hét lên 5 chữ cuối cùng. -JENNY LÀ ĐỒ YÊU NỮ-anh ta cũng quay sang tôi và hét lên. ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
14-05-2009, 21:27 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
Tập 14.
Max là tên vô liêm sỉ, bỉ ổi, đáng chết. Anh dám kiss tôi, thù này ko trả thì Jenny ko còn là Jenny nữa. Tôi nghiến răng kèn kẹt và lầm bầm trong miệng. Người ta thường nói "giận mất khôn" và quả đúng như vậy thật.Khi thấy tấm hình của Max dán trên tường thì máu nóng cứ bốc lên đầu, ko còn phân biệt được đó có phải là người thật hay ko, tôi giơ tay lên và tung ra một quả đấm vào chính diện khuôn mặt của Max (trên tấm hình).Theo lẽ thường thì tay người bằng xương bằng thịt tất nhiên sẽ ko thể địch lại bức tường bằng gạch thế nên người cuối cùng người bị thiệt thòi vẫn là tôi. Đau quá đi mất.Kiểu này phải đi kiếm ông bố bác sĩ của mình mới được. Tôi vừa ôm cái tay thương tật vừa đi xuống lầu. Ngôi nhà hôm nay khá là yên tĩnh và vắng vẻ vì chỉ có tôi, Max và Xiah ở nhà thôi. Còn Hero, Uno, Micky thì vẫn phải đi học. Đúng như tôi dự đoán, Xiah đang ngồi xem truyền hình. Cái dáng của anh ta lúc đó ko thể lẫn vào đâu được.Tay chống cằm, đầu ngoẹo sang một bên, hai chân thì duỗi thẳng, gác lên trên chiếc bàn.Bình thường người ta xem TV là để giải trí thế nên tinh thần lúc đó khá là thoải mái vậy nhưng đối với Xiah thì lại khác, anh ta cứ nghiêm cái mặt lại giống hệt như đang sắp phải đối đầu với một cái gì đó rất quan trọng ko bằng ấy. Vừa nhìn thấy mặt tôi Xiah đã hỏi ngay: -Lại bị thương tích ở đâu nữa àh? -ủa sao bố biết?-tôi ngạc nhiên -Lâu dần thành quen thôi mà.-Xiah đáp tỉnh bơ-Lần này là bị thương ở đâu đây? -Đây này-tôi đưa bàn tay sưng vù lên cho anh ta xem. -Giời ạh, làm gì mà ra nông nỗi này?-ông bố tôi la lên.-Bộ con vừa mới đi đấm bốc về đấy hử? -Sao bố hỏi nhìu thía?Có chữa giùm con ko đây?Theo con thấy thì bố nên cai cái tật nhìu chuyện đi nếu ko thì chả làm bác sĩ được đâu-tôi nhăn nhó -Ê, nói gì kì vậy?-Xiah vừa xoa tay cho tôi vừa hỏi -Chứ còn gì nữa.Bố tưởng tượng xem, một người đang bị thương sắp chết cần cấp cứu ngay vậy mà bố lại cứ cà kê dê ngỗng, hỏi đủ điều thì đến lúc bố bắt tay vào chữa bệnh, người ta đã... "đi xuống lỗ" từ đời nào rồi-tôi tuôn ra một tràng.-.....Á, đau....bố chơi ác thế-tôi hét lên và vội rút tay lại. - Cái này là để trừng phạt vì cái tội nói linh tinh –Xiah lườm tôi. -Ừm....bố có loại thuốc nào có thể rửa sạch môi ko?-chần chừ một lát tôi mới mở miệng ra hỏi anh ta mặc dù biết loại thuốc đó ko hề tồn tại. -Con bị sốt đấy sao Jenny?Trên đời này làm gì có thứ thuốc quái dị như thế? -Xiah đưa tay sờ lên trán tôi. -Mà này, nãy giờ bố thấy hành động của con kì quặc lắm.Có phải đang giấu bố điều gì ko?Để xem nào,....đưa tay lên sờ môi liên tục lại còn hỏi thuốc nữa....cái này hệt như là....bị hôn vậy-Xiah nhìn sang tôi Thôi chết rồi, sao anh ta lại đoán ra vậy nhỉ?Chẳng lẽ ở trường khoa Y cũng dạy cả cách phát hiện ra người nào vừa mới "K" hay sao chứ?Phải đánh tan nghi ngờ ngay mới được. Tôi chột dạ vội đưa tay xuống, ko để lên môi nữa. -Làm gì có chuyện đó, con chỉ hỏi cho vui vậy thôi mà-tôi cười trừ -Vậy thì tốt.Bố mà phát hiện ra con kiss thằng nào thì...biết tay nghe chưa?-Xiah nhéo má tôi. Tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh ông bố kết nghĩa và cố gắng nặn óc ra mà nghĩ cách trả đũa Max.Thực ra thì chỉ cần kiếm vài con gián về đưa ra trước mặt anh ta là được rồi nhưng cách này thì cũ quá, lần trước đã sử dụng với Uno rồi.Chỉ số IQ của tôi cao ngất ngưởng vậy mà lại ko có cách gì khác hay sao chứ? (người có lòng kiêu hãnh cao cực kì).Bỗng một ý tưởng lóe sáng trong đầu tôi.(chuyện, Jenny này chưa bao giờ biết đầu hàng trước số phận )Tôi quay sang nhìn Xiah với con mắt trìu mến khác thường và một nụ cười kì bí ko kém. Như nhận ra sắp có chuyện bất thường sắp xảy ra với mình, ông bố thân yêu của tôi liền quay mặt sang tôi và hỏi: -Làm gì nhìn ghê thía? Hok lẽ con muốn....-Xiah đưa hai tay lên ôm ngực và ngồi nhích sang một bên. -ha ha ha, sao đầu óc bố đen tối dữ vậy?Đừng có nằm mơ giữa ban ngày.-tôi phì cười trước cái điệu bộ đề cao cảnh giác đó của anh ta. -Ai biết được chứ?Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà! -Cho xin đi, giờ này con chẳng có tâm trí đâu mà đôi co với bố đâu.Lại đây, có chuyện cần sự trợ giúp của bố đây này!-tôi kéo Xiah lại gần và thì thầm vào tai anh ta kế hoạch tác chiến. -hô hô, được thôi, chuyện này nhỏ như con thỏ ăn cỏ trong giỏ.Hỏi trúng cao nhân rồi-tôi vừa dứt lời thì anh ta cười khằng khặc lên như người lên cơn.Anh ta vội tắt TV và kéo tay tôi lôi ra khỏi nhà. Nơi chúng tôi đến là một nơi có bãi cỏ xanh mướt, chim hót líu lo.Bên cạnh là một cái hồ nước trong veo, xung quanh là cây cối mọc um tùm.Bầu trời ở trên cao xanh vời vợi với những đám mây trắng lơ lững trôi. Bất chợt tôi nhớ lại khu vườn táo trước kia mình đã từng sống. -Hey, làm gì mà ngẩn người ra thế?Nơi này đẹp lắm phải ko?-Xiah kéo tôi về với thực tại. -Làm sao bố có thể tìm được một nơi tuyệt thế này?-tôi hỏi -Tình cờ thôi.-anh ta nhún vai -Chẳng có ai biết nơi này đâu, chỉ có con và bố thôi đấy. -Vậy sao bố lại dẫn con đến đây?Chẳng phải đây là nơi riêng tư sao?-tôi ngạc nhiên. ************************************* Xiah. Câu hỏi của Jenny khiến tôi bối rối quá chừng. Ngay cả bản thân mình tại sao lại làm vậy tôi còn ko thể hỉu nỗi thì làm sao mà trả lời cho cô ấy đây? Chỗ này là nơi chứa đầy những kỉ niệm của tôi và người ấy. Ngoài hai chúng tôi ra thì từ lâu đến giờ chẳng có ai biết được và tôi cũng ko nói với ai về sự tồn tại của nó.Vậy mà giờ đây tôi lại dẫn Jenny đến chỗ này… Tôi nhìn Jenny rồi lại quay sang nơi khác để tránh ánh mắt trong sáng của cô ấy.Ôi, tỉnh lại đi Xiah, mày làm sao thế này?Bình tĩnh đi, phải hết sức bình tĩnh.Ko có gì lạ cả, chỉ là vì Jenny đang là con của mày nên mới....Tôi tự trấn an mình. -Bố làm sao vậy?-Jenny vẫy vẫy tay trước mặt của tôi. -Chẳng làm sao cả!Thôi bắt tay vào làm việc mau đi-tôi giục Công việc bắt... gián này cũng khá tốn nhìu thời gian chứ ko an nhàn như tôi vẫn nghĩ.1h đồng hồ trôi qua mà tôi cũng chỉ bắt được có 5 con thôi (thật ra thì là 8 nhưng trong đó chết mất hết 3 con roài). Nhìn sang cô con gái thì thấy còn tệ hơn.Mồ hôi nhễ nhại, áo quần xộc xệch, khuôn mặt mệt mỏi vậy mà lại chưa tìm được con nào hết. -Jenny, vẫn chưa có “em” nào sao?-tôi hỏi lớn -Khó chết đi được.Thà là đập chết nó rồi bắt chứ còn bắt sống thì,.... chịu-cô ấy nhăn mặt. Nhìn thấy cô ấy như thế tôi cũng cảm thấy động lòng và hơi.... thương thương. Tôi đi về phía Jenny và ấn cô ấy ngồi xuống một gốc cây. -Thôi con cứ nghỉ ngơi đi.Việc này cứ để bố-tôi sốt sắng -Ơ...-con nhỏ há hốc mồm nhìn tôi Thấy vẻ mặt Jenny như thế tôi lại muốn trêu đùa một chút.Quả thật gương mặt cô ấy lúc tức giận trông đáng yêu kinh khủng.Chẳng trách Max và Uno lại thix chọc giận cô con gái của tôi như vậy!.... -Đừng có xúc động quá thế. Ko phải làm ko công đâu nhá. Coi như hôm nay con nợ bố.Lần sau có chuyện, nhất định sẽ bắt con trả lại- tôi cười cười. ************************************** Jenny. Chuyện lạ Hàn Quốc đây.Ko ngờ ông Xiah này lại tốt đột xuất như vậy!-tôi nghĩ thầm Nhưng mà phải công nhận trong những ngày tháng ở trong nhà của bọn họ thì anh ta quả là một… hậu phương rất vững chắc của tôi.Lúc vui hay lúc buồn cứ việc tìm đến anh ta là thể nào cũng được nguôi ngoai.Hay là mỗi lần bị thương tật thì cứ y như rằng tôi lại được Xiah chăm sóc một cách đặc biệt.Có thể vì tôi là ...."con" anh ấy chăng? ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
14-05-2009, 21:28 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
Tập 15.
Kế hoạch của tôi và Xiah (cho Max một bài học) đã bị đỗ vỡ vì ko thể kiếm được thứ mà anh ta sợ. Tối mọi người ăn cơm xong là tụ tập quanh cái TV.Còn Hero thì phải dọn dẹp bãi chiến trường (vì tới ngày trực của anh ta mà).Nếu như bình thường thì có lẽ tôi đã giúp anh ta một tay nhưng vì cả ngày hôm nay phải lăn lộn với bọn...gián quá mệt rồi thế nên tôi bỏ ra ngoài sân hóng gió để mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Ngồi ở đó một hồi tôi bị muỗi đốt quá chừng nên định đứng dậy đi vô kiếm người ra chịu trận chung nhưng Hero đã tự nguyện xuất hiện, khỏe quá chừng.Đã vậy anh ta lại còn mang theo...nhang diệt muỗi nữa.Thật đúng là người chu đáo. -Sao lại ra đây ngồi một mình để làm mồi cho muỗi vậy?-Hero ngồi xuống cái xích đu đối diện -Ở trong đó ngột ngạt quá -tôi cười trả lời.-Còn anh sao cũng ra đây?Ko xem đá bóng sao? -Ừ thì...Nếu em ko thix sự có mặt của anh thì anh vào vậy-Hero đứng dậy. -Ê, giận rùi àh?Đàn ông con trai gì mà...Em có nói là ko thix đâu-tôi níu tay anh ta lại. -Đùa một chút cho vui.-Hero phì cười Trời ạh! anh ta chắc cũng bị nhiễm bệnh của 4 người còn lại rồi.Lúc nào cũng chỉ muốn chọc giận mình thôi.Chán ơi là chán! Tôi thở dài. -Eun Hye này!-Hero gọi tôi. -Em đã nói anh bao nhiu lần rồi? Đừng bao giờ kêu em bằng cái tên đó. Em là Jenny, Jenny đó, ko phải là Eun Hye.Người có cái tên Eun Hye đã chết rồi.-tôi gắt lên -Dù muốn hay ko thì em vẫn là Eun Hye.Dù có đổi tên, có cố quên quá khứ đi nữa thì trong lòng em cũng ko thể thanh thản được.Vậy tại sao lại ko thử đối mặt với nó một lần?-Hero nắm chặt hai tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. -Anh ko hiểu được đâu.-tôi rút tay ra khỏi tay của anh ấy và quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt như có lửa ấy.Nó làm tôi cảm thấy bối rối. -Anh hiểu hết tất cả mọi chuyện.Cơ bản là em ko đủ can đảm để tiếp nhận chuyện anh Song Chul đã ra đi.Anh sẽ tiếp thêm cho em dũng khí.Đừng sợ gì cả, hãy tin vào anh Eun Hye àh! Em làm được mà phải ko? AIZA AIZA FIGHTING!-Hero giơ 2 tay lên. Câu nói đó nghe rất quen thuộc.Ko lẽ anh ấy chính là...-tôi nhìn sững vào anh ta -Anh...có phải anh là người đã gửi....-tôi nhíu mày hỏi. -Uhm.-Hero gật đầu.-Ngày ấy vì ko thể nào gặp được em nên anh mới phải giấu mặt và gửi mail như thế. Tôi ko tin vào tai mình nữa. Sao tôi lại ngu ngốc đến vậy nhỉ? Một người tôi luôn cố sức tìm kiếm lại chính là người ở ngay bên cạnh mình.Tại sao tôi ko thể đoán ra ngay được là chỉ có anh ấy-người biết rõ mọi chuyện mới có thể giúp tôi đứng dậy? Chứ trên đời này làm gì còn có ai tốt bụng đến mức ngày ngày nghe tôi tâm sự, ngày ngày gửi mail động viên tôi? Mặc dù tôi đã tự nhủ là ko được khóc nhưng nước mắt nó cứ tự trào ra,tôi ko tài nào kiểm soát được.Hero đến cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.Tuy anh ấy ko nói gì nhưng tôi cảm nhận được sự ấm áp và bình yên khi trong vòng tay đó.Tôi ko còn sợ nữa vì từ bây giờ đã có một thiên thần luôn sát cánh bên tôi, đó chính là Hero. -Sao nào, đã nín chưa cô bé mít ướt?-Hero đưa tay lau nước mắt cho tôi -Anh dám chọc em sao?-tôi đấm thùm thụp vào ngực của Hero. Đúng là chỉ có ở bên cạnh anh ấy tôi mới là chính mình.Tôi có thể tự do cười, tự do nói, tự do khóc mà ko cần phải kiêng dè gì.Đối với Uno hay Max thì tôi lại phải trở thành một đứa con gái đanh đá.Còn với "mẹ" Micky thì khỏi phải nói rồi, ở bên cạnh anh ta ko thành người câm mới lạ.Đúng là cực hình đối với một đứa nói nhìu như tôi -Dạo này em có gặp Bi ko?-Hero lên tiếng hỏi -Ừm...cũng có gặp, mới đây thôi.-tôi đáp -Đến khi nào thì em mới nói cho bọn nó về Bi? -Chẳng bao giờ cả-tôi đáp cộc lốc. -Why?-Hero ngạc nhiên -Đơn giản là vì em ko muốn, thế thôi.Mà anh có thể chuyển đề tài khác được ko?-tôi khó chịu -Nhưng chẳng phải nói ra vẫn tốt hơn hay sao?Tại sao lại muốn giấu chứ?-anh ta lại típ tục Mới khen đã té hen roài.Tưởng anh ta ko tò mò như mấy người kia, ai dè còn dai hơn nữa.Thật là phiền quá đi.Tôi im lặng ko nói mà chỉ lặng lẽ bỏ đi vào trong nhà. -Eun...àh ko, Jenny!em ko ngồi nữa sao?-Hero gọi với theo nhưng tôi chẳng thèm trả lời. Vừa thấy mặt tôi Uno đã lên tiếng ngay: -Theo như tôi dự đoán thì núi lửa sắp hoạt động rồi đây.Mọi người nên sơ tán đi càng nhanh càng tốt. -Cái gì?Anh nghĩ sao mà nói vậy?-tôi hỏi lại. -Trên mặt cô hiện lên chữ Giận kia kìa-Max tiếp lời Uno -Này con gái, lần đầu tiên bố thấy con với Hero cãi nhau đóa.-tôi chưa kịp phản pháo lại Max thì Xiah đã chặn họng tôi lại. -CÁC NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KO?-tôi hét to.-Thật là bất lịch sự, người ta chưa kịp nói mà đã giành nhau nhảy vào họng ngồi rồi. Nói rồi tôi hầm hầm bỏ lên lầu để lại 5 gương mặt đang trong tình trạng "ngu ngơ" nhìn theo tôi. ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
14-05-2009, 21:29 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
Tập 16.
Hôm nay là chủ nhật, mọi người đều được nghỉ thế mà mới sáng bảnh mắt ra đã ko thấy một mống nào.Nhưng vậy cũng tốt, một mình tôi có thể làm vua một cõi. Đỡ phải nhìn thấy mấy cái gương mặt "ác quỷ".Tôi nhắm mắt, dang 2 tay ra và hít thở ko khí trong lành -CỐP-đầu tôi va phải một cái đầu khác khiến cho cả hai ngã dúi dụi. Chẳng phải là đi hết rồi àh?Sao lại còn người nào ở đây? Tôi đưa tay xoa xoa cái đầu. Mở mắt ra thì.... -Là anh sao?.....Là cô sao?-tôi và Micky đồng thanh hỏi. -Có sao ko?-Micky đưa tay đỡ tôi đứng dậy -Tạ ơn Chúa, tôi ko sao.Chỉ bị u đầu một cục thôi-tôi trách móc -Phì...-Micky phì cười. Ko biết trước đây thì sao nhưng từ lúc bắt đầu sống chung với 5 người bọn họ tôi chưa bao giờ được thấy Micky cười.Phải công nhận lúc anh ta cười lên trông cũng đẹp "giai" khiếp. -Ột....ột-một âm thanh vang lên từ bụng của tôi -Con gì kêu vậy nhỉ?-Micky nhìn quanh tìm kiếm. -Con gì là con gì?Bụng tôi đấy-tôi nhăn mặt xoa xoa cái bụng đang lép kẹp-Mà bọn họ đi đâu cả rồi?-tôi hỏi -Chúng nó đi xả stress rồi-Micky đáp. -Thế sao anh ko đi? -Tôi ko thích những nơi đông người, ồn ào, náo nhiệt. Ối giời! Mới 19 tuổi đầu mà cứ như là 89 vậy.Đúng là ông cụ non-tôi lẩm bẩm. Mà cũng lạ thật! Anh ta ko thích những nơi đông người, ồn ào, náo nhiệt vậy mà lại đi làm ca sĩ. Ko thể hiểu nổi. -Này, ăn sáng đi chứ?-tôi lên tiếng hỏi. -trong nhà chẳng còn gì ăn đâu. Lúc nãy, trước khi đi bọn nó vơ hết sạch thức ăn rồi. Bụng tôi cũng đang bị rỗng đây.-anh ta đáp gọn lỏn -Vậy thì chúng ta đi ăn đi, sẵn tiện ghé qua siêu thị lun.Tôi thấy trong tủ lạnh cũng hết đồ ăn rồi.-tôi rủ rê. -Nhưng mà...-Micky lừng khừng -Sao?bọn họ đi chơi mình cũng phải đi chứ?Ngu gì nằm nhà?-tôi kéo tay anh ta đi -Phải hóa trang đã chứ!-Micky giựt tay lại -để con giúp cho-tôi sốt sắng kéo anh ta lên phòng. 20 phút sau một nhân vật nhìn hệt như người ngoài hành tinh xuất hiện.Đầu đội mái tóc giả bù xù quăn tít.Mắt đeo kính đen, miệng bịt khẩu trang.Đó là mẹ Micky yêu "vấu" của tôi. -Cái quái gì thía này?-Micky nhăn nhó khi thấy mình trong gương. -Vậy là đẹp lắm rồi, đi thôi.-tôi kéo anh ta đi. Vừa bước ra ngoài đường là mọi người đều đổ dồn mắt về phía chúng tôi (nói một cách chính xác hơn là nhìn Micky nhưng vì tôi đi chung nên cũng ko thoát được "tia chiếu") Lúc đầu tôi chỉ định trêu đùa Mic một chút thôi, nên mới hóa trang cho anh ta thành ra như thế. Nhưng bi h thì thật sự rất hối hận (vì tôi đâu phải là đứa mún trở thành tâm điểm của sự chú ý đâu cơ chứ?) Vậy nên cuối cùng tôi phải lôi anh ta vào một shop thời trang để "tút" lại nhan sắc cho anh ta… Tôi cứ nghĩ mình sẽ được chiêu đãi một bữa ăn thật ngon trong một nhà hàng sang trọng nào đấy nhưng ko ngờ Mic lại là một tên keo kiệt, bủn xỉn. Anh ta dẫn tôi đến một quán bán SUSHI KIMBAB.Tuy nó ko đến nỗi ọp ẹp, nghèo nàn nhưng với 1 ngôi sao "sáng chói" như Mic mà lại ăn ở đấy thì đúng là ko thể tưởng tượng nổi. Khi Mic vừa đẩy cánh cửa định bước vào thì tôi vội kéo anh ta lại: -Anh định vào đó thật đấy hử? -Ko thật thì giả chắc?-Mic hỏi lại bằng giọng khó chịu. -Nhưng 1 người như anh mà vào đây thì mọi người sẽ cười cho đấy!-tôi giả vờ hù dọa. -Ai cười mặc họ.Cười thì cùng lắm là hở 10 cái răng thôi.-Mic bình thản đáp và típ tục bước vào trong. Trời ơi! Thằng cha này đúng là đồ…phớt đời. Nhưng anh ta ko nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho 4 người còn lại của DB chứ? Ai đời một ngôi sao nổi tiếng lại đi vào cái quán này. Nhất định sẽ có những lời bàn tán ko hay và sẽ ảnh hưởng ko ít thì nhiều đến danh tiếng của cả 5 người. Và hơn hết, đó là tôi ko hề thích món này một chút nào. Cứ để tình trạng này thì chắc là tôi sẽ phải ăn món đó mất. Ko được, phải cản anh ta lại. -NHƯNG MÀ TÔI KO BIẾT ĂN MÓN NÀY-tôi đứng giữa đường hét lên. -Ê, sao lại nói to như thế? Tôi có bị điếc đâu?-anh ta vội chạy tới bịt mồm tôi lại, cúi đầu xin lỗi mọi người xung quanh và thì thầm vào tai tôi.-Có thật là ko biết ăn kimbab ko? Người HQ mà ko ăn được món này thì lạ thật? -Tôi là người Mĩ gốc Hàn-tôi đính chính lại lời nói của Mic- Mùi rong biển khiến tôi ko thể chịu được.Lúc 7 tuổi tôi có nếm thử một lần.Đấy là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.-tôi vừa nói vừa rùng mình. -UH phải công nhận là rong biển rất khó ăn nhưng nếu quen rồi thì đâm ra "nghiện" đấy.Mùi, hương vị của nó thật là ko thể quên được -Mic mơ màng. -Hey!đang nằm mơ giữa ban ngày đấy hử?-tôi vẫy vẫy tay trước mặt anh ta -Mún ăn gì?-anh ta quay sang hỏi tôi Cái đồ bất lịch sự.Nói năng gì cứ trống ko, cộc lốc.-tôi lầm bầm trong miệng. Anh ta sợ nói nhiều một chút thì sẽ chết hay sao ấy. Người gì mà tiết kiệm lời đến mức tối thiểu. -Anh hỏi tôi hả?-tôi giả vờ hỏi lại -ko cô thì ai vào đây?chẳng lẽ nói với cây cột hay sao chứ?hỏi nhảm!-Mic càm ràm. -vậy thì đi ăn mì lạnh đi!-tôi đề nghị Bỗng nhiên từ trong quán bước ra một người đàn bà có lẽ đã luống tuổi rồi.Thân hình bà ta phải gọi là "đẫy đà", béo múp béo míp.Mái tóc thì xoăn tít giống như mái tóc giả anh ta đội lúc nãy.Đã vậy khuôn mặt còn có thêm một cái nốt ruồi.Nhìn bà ta là tôi liền liên tưởng ngay đến mấy bà mối thời xưa ở TQ. Trên tay bà ta có bưng một chậu nước, bà ta liền hất thẳng vào chúng tôi: -Có ăn thì đi vào còn ko thì xéo!Mới sáng sớm đã ám rồi-trước khi bước lại vào quán bà ta để lại một câu nói khó nghe. Phải chi nước mà bà ta cho chúng tôi là nước trắng ko cũng đỡ nhưng đây là nước đã dùng để ...rửa chén.Đầu tóc, quần áo chúng tôi đều ướt nhèm nhẹp và dính đầy mấy cái thức ăn thừa. -Tại cô cả đấy.Lúc đầu để tôi vào ngồi ăn thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.-Mic tức giận. -Tại tôi sao?là anh chứ bộ!tôi đã bảo đừng vào mà anh cứ đứng dây dưa trước cửa quán người ta làm chi?-tôi đáp trả -Cô... cô là đồ ngậm máu phun người-Mic chỉ tay vào mặt tôi và hét lên -Anh nhìn tôi đi!máu còn ko đủ nuôi cơ thể tôi nữa là, đào đâu ra mà phun anh chứ?-tôi vênh mặt lên nhìn anh ta với một con mắt đầy thách thức. ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |
14-05-2009, 21:30 | |
Senior Member
Join Date: 20-09-2008
Posts: 395
KL$:
2.402
Awarded 29 time(s) Sent 45 thank(s) Received 48 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2008-2011)
|
Tập 17.
Ko thể đi đâu với cái thân thể nhếch nhác như thế nên chúng tôi quyết định vào một phòng tắm hơi gần đó trong lúc chờ quần áo được giặt ủi sạch sẽ. Mic bước ra khỏi phòng thay đồ với một... "phong cách" hết sức khác người.Trên người thì mặc đồng phục của phòng tắm như bao nhiu người khác nhưng trên đầu lại đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen.Nhìn anh ta lúc đó buồn cười ko chịu được. -ha ha ha!anh bị hâm hả?nghĩ sao vô đây mà còn đội mũ, đeo kiếng zạy?-tôi ôm bụng cười ngặt nghẽo. -Nếu bỏ ra thì mọi người sẽ phát hiện thì sao?-Mic “thơ ngây” hỏi. - "mẹ" ngôi sao của tôi ơi, nhìn đi!Ở đây toàn ông già bà cả thì làm gì nhận ra được anh là ai chứ? -Thật sao?Vậy thì bỏ ra nhá?-Mic vừa đưa tay tháo mũ vừa đưa mắt liếc nhìn xung quanh. Mệt với bà mẹ ngôi sao Micky này quá đi.Anh ta cũng rắc rối chẳng kém gì mấy người bạn của mình cả.-tôi nghĩ thầm. ỘT...ột...ột-cái bụng của tôi réo lên liên hồi.Đói quá mà! Hôm qua tôi đâu có hột cơm nào vào bụng đâu (dạo này thấy mình hơi mập nên tôi nhịn ăn để giữ vóc dáng) đã vậy sáng nay còn ko được ăn gì nữa chứ.Biết thế nãy vào cứ vào quán kimbab cho rồi. Nhưng mà nãy giờ ngồi một mình tôi đâu có thấy đói dữ vậy.Chỉ từ lúc trông thấy Mic thì bụng mới bắt đầu cồn cào.Có lẽ mỗi lần nhìn anh ta là tôi lại liên tưởng đến thức ăn (thì anh ta là người nấu ăn cho bọn tôi hằng ngày còn gì?). -Này!-Mic lôi từ trong áo mình ra cho tôi một cái humberger còn ấm nóng.-Tôi một cái, cô một cái,ăn xong phần của mình rồi thì ko được giành của người khác đâu đấy-anh ta quay sang chô khác ngồi ăn ngon lành. Thì ra anh ta cũng khá là tốt bụng đấy chứ nhỉ?Lại còn chu đáo nữa chứ!Biết cách ủ bánh trong người.-tôi nhìn anh ta mỉm cười -Ủa?Bị trúng gió hay sao mà ngồi thẫn thờ vậy?Chẳng phải lúc nãy cô than đói sao?còn ko mau ăn đi.Chốc nữa xỉu giữa đường là tôi ko chịu trách nhiệm đâu đấy-anh ta cằn nhằn với tôi. Hừ, người gì đâu mà mới nói được một câu tử tế thì lại phun thêm ra một câu mất lòng. Tôi đưa cái bánh lên miệng ngoạm một cái cho đỡ tức…. Đúng thật là trong phòng tắm hơi chẳng có ai để ý đến Micky nên tôi với anh ta cũng quên mất việc phải cải trang lại khi ra ngoài đường.Kết quả là chúng tôi bị một đống đứa con gái... rượt chạy tóe khói. -Ê Micky kìa phải ko?-một con nhỏ khều tay đứa bạn bên cạnh -Đúng là anh ấy rồi, tới chụp hình, xin chữ kí mau lên-hai đứa nó chạy ngay đến chỗ chúng tôi.Đứa thì sờ mặt, đứa thì nắm tay, trông mà phát khiếp lên được -Xin lỗi, bi h tôi bận rồi, lúc khác có dịp sẽ nói chuyện với các cô sau nhé?-Mic gượng cười và đẩy hai con nhỏ đó ra. Thế nhưng sự đời đâu có dễ vậy.Lúc bấy giờ thì chúng tôi đã bị bao vây từ tứ phía. -Làm sao đây?cứ thế này thì mai chúng ta cũng vẫn ko thể thoát khỏi bọn họ được đâu-tôi níu tay anh ta và hốt hoảng hỏi. -đừng buông tay tôi ra!Khi nào tôi bảo chạy thì phải chạy cật lực vào nhá!-Mic thì thầm vào tai tôi và nắm chặt lấy tay tôi.-Chạy-Micky ra lệnh. Chạy được một lát thì tôi bị vấp ngã.Chân bị trặc, ko thể típ tục đi chứ đừng nói là chạy. -Nào đứng dậy nhanh lên, bọn họ sắp đến rồi kìa-anh ta đỡ tôi đứng dậy. -Anh cứ chạy trước đi, cứ mặc tôi.Bọn họ là theo anh chứ ko phải tôi-tôi giằng tay ra khỏi Mic -Làm sao tôi có thể để cô ở lại một mình được chứ?Nào, lên đây đi, tôi sẽ cõng cô-Mic cúi người thấp xuống. -Nhưng...-tôi chần chừ -Ko nhưng nhị gì cả, mau lên đi-Mic thúc giục Thế là tôi bất đắc dĩ phải để cho anh ta cõng.Cũng may anh ta là người thông minh nên đã cắt đuôi được bọn người đó.Chúng tôi ngồi ở một cái ghế đá trong một công viên khá vắng vẻ. -Phù...phù...phù-Mic thở dồn -Anh ko sao đấy chứ?Mệt ko?-tôi lo lắng -Cô nặng bao nhiu kg?-anh ta hỏi -48kg.Có chuyện gì sao? -Nghĩ xem một người nặng 60kg cõng một người nặng 48kg trên lưng chạy suốt 2km thì có mệt hay ko?chỉ toàn hỏi những câu ngốc nghếch-Mic gắt nhẹ với tôi -Chỉ vì tôi lo cho anh thui mừ-tôi xụ mặt xuống như một đứa nhỏ mắc lỗi bị người lớn phát hiện -Cô nên lo cho chính mình đi thì hơn.Chân sao rồi, còn đau ko?-anh ta ngồi xuống nắn chân cho tôi.-Tôi ko phải bác sĩ như Xiah nhưng cũng biết được một vài phương pháp. Nếu ko bớt đau thì tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện-Micky nắm cổ chân tôi xoay một cái. -Rắc-xương của tôi kêu lên một tiếng khô khan.Một cảm giác đau buốt.Tôi cố cắn chặt môi để ko bật ra tiếng.Cũng may là chỉ một vài giây sau là chân tôi đã ko còn thấy đau nữa, và nó cũng có thể cử động lại được. -Woa, hay thiệt nha.Cảm ơn anh nhìu!-tôi nhảy chồm lên ôm lấy cổ Micky. -Ối, xin lỗi, tôi...-tôi vội bỏ tay ra khi nhận biết được người mình vừa ôm ko phải là Bi (từ nhỏ đến giờ mỗi khi có chuyện vui hay buồn tôi đều tìm đến anh Hai của mình để được anh ấy ôm trong lòng, vỗ về) -Uhm, chúng ta về thôi.-Mic đỏ mặt bỏ đi trước. Mình khùng quá đi, sao lại ảo tưởng như thế chứ?Cứ nghĩ người đứng trước mặt mình là anh Hai.Sau này làm sao mà nhìn mặt anh ta nữa chứ?Jenny ơi là Jenny mày khổ rồi đây. Tôi chán nản tự trách mình. ------------------------------ U're like the wind... hardly catch it, but easy to feel it... And so is love
Rain eases the pain in our soul... but sometimes, rain makes us more hurt.. then the wind will come to be our best friend |