Go Back   KLNetBB > DIỄN ĐÀN CÁC LĨNH VỰC > Thơ phú - Văn học

 

Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 13-05-2007, 10:59  
Xit Male

God Member
 
Join Date: 19-08-2002
Posts: 674
KL$ (TOP! 15): 6.743
Awarded 6 time(s)
Sent 11 thank(s)
Received 53 thank(s)
School: Kimlien Highschool
Class: M (1997-2000)
Location: Hanoi

Lại một kiểu tuyển tập truyện ngắn kiểu "tàu" hiện nay như "Khi vị thành niên ăn trái cấm" hay mang hơi hướm của "Xin lỗi em chỉ là con đĩ". Kiểu truyện này thu hút sự tò mò của các cháu mới lớn nên anh dặn trước là anh đã để cái "cấm U18" ở tên topic rồi, đứa nào tò mò vào đọc thì cấm chửi anh là đầu độc các cháu. Truyện này do 1 lần tình cờ anh đọc trên ttvnol lâu rồi nhưng không nhớ link để copy. Hôm nay tình cờ đọc lại được, post lên cho mọi người đọc giải trí Truyện gồm nhiều phần, nên cứ từ từ post nhé

Một
EM MAY MẮN ĐƯỢC GẶP ANH

Người kể: Vương Ngọc, 26 tuổi, nhân viên Công ty X, Bắc Kinh.

Nhật ký phỏng vấn: Vương Ngọc có làn da và nhan sắc của thiếu nữ vùng Giang Tây. Trong tiếng nhạc êm dịu của quán cà phê tôi vẫn phải lắng tai mới nghe đựơc cô nói.


Chẳng biết còn người phụ nữ nào trên đời này có cái quá khứ không dám nhìn lại như tôi, song chỉ cần nghe thấy những từ như trinh tiết hoặc đêm đầu tiên là tôi lập tức có cảm giác tội lỗi. Nhiều năm qua, tôi dãy dụa trốn tránh mớ ký ức đầy thương tổn đó, nhưng không làm nổi. Nó giống như một vết sẹo hằn sâu vào da thịt, vào cả tim óc, cả lòng dạ... Nếu không may mắn gặp đựơc người đàn ông rộng luợng, và đó chính là chồng tôi bây giờ, không biết cuộc đời tôi sẽ kết cục thảm hại ra sao.

Bảy năm trước, tôi ôm trái tim rách nát trốn chạy quê quán, nhà cửa, một thân một mình lên Bắc Kinh làm thuê. Khi ấy, hoàn cảnh tôi thật thê thảm. Không một mảnh bằng cho ra hồn, không một người bạn đựơc coi là thân thiết. Nhà tôi lại chẳng dư dả gì, kể cả vật chất lẫn tinh thần. Tôi đơn độc gánh nỗi thống khổ, âm thầm chịu đựng. Không ít người sau đó đã hỏi tại sao tôi lại bỏ đi như vậy? Theo họ, từ một thị trấn nhỏ bé như Giang Tây mà đổ bộ tới một thủ đô vào loại có tiếng như Bắc Kinh, thì mục đích, nếu không là giấc mộng đào vàng cũng để kiếm một điểm tựa cho tương lai, nói trắng ra là tấm chồng. Với loại câu hỏi đó, tôi thường né tránh hoặc ậm ừ qua quýt cho xong. Còn nguyên nhân thật sự của cuộc chạy trốn này chỉ là để khỏi vác cái mặt mo vì nỗi sỉ nhục nơi quê nhà.

Năm 1994, tôi tốt nghiệp cấp III khi tròn 19 tuổi. Tôi có chút nhan sắc, từng đựơc tôn vinh hoa khôi của trường, lại hát hay múa giỏi, nhưng học hành thì chỉ ở mức khỏi lưu ban nên trượt đại học là kết quả tôi đã đoán trước.

Hoàn cảnh nhà tôi, đúng lúc đó, lại thật sự bi đát. Ông bà nội cùng ốm yếu, em trai đang học dở cấp III, đều cần đến tiền, mà phải nhiều tiền là khác, nhưng xí nghiệp của cha mẹ tôi làm ăn thất bát, lương cũng không trả nổi, thường xuyên ông bà phải nhận khoản trợ cấp ít ỏi. Tôi chẳng tìm đựơc việc gì làm, suốt ngày nằm đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao và thơ Tịch Mộ Dung, đã thế lại thường mâu thuẫn với cha tôi.

Cũng may là tôi còn bà chị gái lấy đựơc ông chồng cũng tạm coi là khá khẩm. Vì chồng thường phải đi làm ăn ở các tỉnh xa nên chị tôi cứ phải một mình ôm thằng con trai hai tuổi mà trông nom ngôi nhà gạch hai tầng và hưởng cuộc sống no đủ. Thế là, cứ mỗi lần bực tức gì với cả nhà, hoặc riêng với cha, là tôi bỏ tới nhà chị ấy. Chị em gái tâm sự hoặc tôi trêu thằng cháu, hoặc đọc sách, hoặc lăn ra một mình một phòng ngủ, mọi phiền não dường như tan biến sạch.

Căn nhà rộng rãi ở không hết nên chị tôi tính chuyện cho thuê bớt, kiếm thêm chút tiền. Mùa đông năm đó, Ngân hàng Nông nghiệp thị trấn và Quỹ tín dụng đều xây cất trụ sở mới. Bên thi công cử một đội xây dựng từ tỉnh Phúc Kiến tới. Công nhân ăn ngủ ngay tại công trường còn chủ thầu thì thuê một căn phòng trong nhà chị tôi.

Chủ thầu này tên gọi Tăng Bưu, người Phúc Kiến, cao to, tuổi chừng ba bảy ba tám, có vẻ phóng khoáng. Vì thường lui tới nhà chị gái nên dần dà tôi cũng quen, và "để cho thân mật, gần gũi" như ý anh ta, tôi gọi là anh Tăng , còn anh ta gọi tôi là Tiểu Ngọc. Đối với một người đàn ông lớn hơn mình mười mấy tuổi, tôi không ưa mà cũng chẳng ghét, chỉ thấy hơi hơi dễ chịu vì hay đựơc anh ta hỏi han, mà anh ta lại là người có nhiều tiền. Lúc đó, như đã kể, tôi mười chín, lại đã tốt nghiệp phổ thông, song vẫn chỉ là đứa trẻ ranh, chuyện đời chưa hiểu lắm, chuyện yêu đương chưa biết gì. Do bị ảnn hưởng tiểu thuyết Quỳnh Dao, tôi cho rằng tình yêu phải rất đẹp và đêm đầu tiên của người con gái phải trao trọn vẹn cho người đàn ông sẽ nhất định là chồng mình. Vì thế, tôi không thèm để ý đến những gã trai ngây ngô hoặc lông bông đeo đuổi, mà luôn tự nhủ nhất định phải gặp được một người đàn ông xuất sắc về mọi mặt để lấy làm chồng. Vì vậy tôi không thể ngờ cái đêm đầu tiên quý giá đó lại bị mất đi bởi người đàn ông lớn hơn tôi mười mấy tuổi kia.

Một chiều nọ, khi tôi đang ở chơi nhà chị gái, anh rể tôi đi làm ăn từ hơn tháng nay bỗng trở về. Chị tôi làm bữa cơm ngon, nằng nặc giữ tôi ở lại ăn, anh rể tôi cũng gõ cửa phòng anh Tăng, mới ra ăn cùng. Rượu vào, họ bàn nhau về một vài mối mung làm ăn gì đó, ngay tại mâm cơm. Rồi sau đó, chị gái bỗng hướng câu chuyện về phía tôi. Vừa nhắc đến, anh rể nhìn tôi mà thở dài, "Tiểu Ngọc hát hay múa giỏi, nếu đựơc vào học ở trường nghệ thuật nào đó nhất định sẽ có tương lai. Chẳng biết ông chủ Tăng đây có quan hệ nào về mặt này không?"

Anh Tăng, sau khi không quên việc tán dương tôi một thôi một hồi bèn bảo, "Trường nghệ thuật thì tôi không quen lắm, nhưng hiệu trưởng một trường xây dựng ở Phúc Kiến thì lại là chỗ bạn bè. Nếu cho Tiểu Ngọc vào đấy học sau này ra trường thành kỹ sư, thành chủ thầu, có cơ hội kiếm được nhiều tiền lại chẳng tốt hơn sao?" Nghe anh ta nói, tuy lòng tôi cũng có chút xao xuyến nhưng nhớ đến gương mặt u ám của cha, tôi lại không khỏi bi quan. Tôi cảm ơn ý tốt của anh Tăng rồi thành thực nói là bố mẹ không có tiền cho tôi theo học ở bất kỳ trường nào nữa. Anh Tăng khoát mạnh tay, "Đi học thì tốn mấy đồng, chỉ cần cô chịu, còn lại cứ mặc anh lo."

Tôi và anh Tăng không họ hàng, cũng chẳng bạn bè thân thiết, nói cho chính xác thì đây mới là lần đầu tiên cả hai ăn chung bữa cơm do người khác mới, sao tôi không dưng dám nhận sự giúp đỡ như vậy, nên chỉ coi đấy là lời nói vui bên chén rượu, sau là quên ngay. Không ngờ càng uống nhiều vào anh Tăng lại càng nhiệt tình, và nhất là lại càng kiên quyết hơn. Thấy tôi chỉ ậm ừ, anh ta vỗ vai bảo, "Ngại thì cứ coi như anh cho cô vay tiền ăn học. Bao giờ kiếm ra tiền cô trả anh là đựơc chứ gì." Nghe vậy, lòng tôi khấp khởi. Phải nói thêm là từ khi thi trượt đại học tôi chỉ quanh quẩn ở nhà, vừa không kiếm ra đồng nào lại vừa chẳng dễ dàng xin ai đựơc đồng nào để có cái mà tiêu pha, nên tôi thật sự chán ngán lắm rồi. Bữa ăn kết thúc, khi đang nhâm nhi chén trà, anh Tăng chợt dặng hắng rồi ngập ngừng, rồi è hèm... lúc lâu sau mới bảo với anh chị tôi rằng, thấy tôi ngoan ngoãn, ham muốn làm việc, học hành nên muốn nhận tôi làm em nuôi... è hèm! Anh chị tôi lập tức hớn hở vỗ tay làm tôi chưa kịp nghĩ ngợi gì đã phải bối rối nhận lời.

Có điều, tôi vẫn không buộc mình tin nổi nhưng lời đàn ông nói khi đang rượu chè là thật lòng nên sau đó cũng chẳng ghi nhớ và chờ đợi gì cả. Vì đã tuyệt vọng với chuyện học hành, tôi cùng mấy đứa bạn gái trong thị trấn đã hẹn nhau ăn Tết xong sẽ đi tỉnh khác kiếm việc làm.

Ai dè chỉ vài ngày sau, chị gái đã dẫn anh Tăng tới nhà tôi, mang theo vô số quà cáp, trịnh trọng xin phép gia đình cho anh ta và tôi kết nghĩa anh em. Mẹ tôi vốn tham của, thấy vừa đựơc quà vừa có một chuyện tốt như vậy bỗng từ trời cao rơi xuống nên mừng quýnh cả, không đợi cha tôi kịp mở miệng đã vội vã chúc mừng. Thế là anh Tăng bèn chi tiền để nhà tôi bày ra hai mâm cơm mời họ hàng, bạn bè thân thiết tới chứng giám lễ kết nghĩa. Từ đó, tôi và anh Tăng trở thành anh em chính thức.

Anh Tăng thực hiện ngay nghĩa vụ làm anh của mình, đưa tôi tới công trừơng và giao cho việc quản lý tài liệu, lương 500 tệ một tháng. Anh ta nói, khi nào hoàn thành công trình này sẽ đưa tôi đến Phúc Kiến vào học trường xây dựng. Tôi lâng lâng trong giấc mơ hồng.

Ăn tết xong đựơc vài ngày, anh Tăng có chuyến công cán tại thành phố Quế Lâm thuộc tỉnh Quảng tây, hỏi tôi có muốn cùng đi không. Tất nhiên là tôi mừng vui khôn xiết. Quế lâm nổi tiếng Đệ nhất sơn thuỷ hữu tình mà tôi từng này tuổi đầu rồi vẫn chỉ đựơc biết qua tranh ảnh hoặc tivi, sao có thể bỏ lỡ cơ hội trời cho này. Mấy đêm trứơc hôm lên đừơng, nằm ngủ tôi cũng mơ mình đựơc tới chốn tiên cảnh đó để làm thần tiên.

Chúng tôi ở Quế Lâm 5 ngày. Hai ngày đầu tôi theo anh Tăng đi giao dịch công chuyện, được anh giới thiệu là thư ký riêng khiến các bạn làm ăn, có người còn lớn tuổi hơn cả anh Tăng, cũng không giấu đựơc sự ghen tỵ. Ngày thứ 3 anh tăng đưa tôi đi chơi trên sông Ly Giang. Về ăn tối ở khách sạn xong, anh ta dặn tôi cứ ở phòng riêng mà chờ, anh đi bàn một thứ công việc mà không tiện mang tôi đi cùng.

Tối đó, tôi nằm một mình trong phòng riêng xem tivi, nhìn đồng hồ thấy đã quá 12 giờ đêm mới tắm rửa chuẫn bị đi ngủ. Khi đó ông anh kết nghĩa của tôi mới gõ cửa và bước vào, rõ ràng là vừa tắm xong, đầu tóc còn ướt rượt, tay cầm chiếc túi nylon. Anh ta ngồi lên giường tôi, ngập ngừng giây lát rồi lôi trong túi ra một bộ váy áo khá mốt. Đó là bộ lúc chiều, khi cùng anh ta từ sông Ly Giang về, tôi có thử qua, thấy vừa khít, song không dám mua vì quá đắt. Anh Tăng bảo là lúc xong việc, vô tình đi qua cửa hàng đó, thấy bộ váy áo bày trong tủ kính như mời gọi, thế là mua luôn, rồi lại bảo tôi mặc thử xem có vừa không. Tôi vội vã cảm ơn và làm theo ý anh ta. Người anh kết nghĩa, cũng tức là anh chính thức của tôi, giúp tôi vuốt chỗ này, kéo chỗ khác, nhích chỗ kia... luôn mồm suýt xoa rằng tôi lộng lẫy hẳn lên, rằng mặc nó vào nom tôi ăn đứt mấy cô diễn viên, kể cả người mẫu, khiến tôi hởi lòng mát dạ.

Nhưng khi tôi vừa vào góc buồng cởi nó ra để mặc lại bộ đồ cũ vào, anh Tăng bèn xô tới ôm như vồ ấy tôi, điên cuồng vừa hôn hít vừa sờ mó, nắn bóp... Khủng khiếp quá, chúng tôi đã là anh em chính thức, có trời đất và nhiều người chứng giám kia mà? Tôi la lên, lưỡi líu lại, rằng anh đang làm gì, anh định làm gì? Vân vân... Anh ta không thèm đáp, cứ thế thốc tôi tới giường, ném tôi lên đó, rồi hung hãn đè nghiến xuống. Tôi vùng vẫy chống lại, nhưng xem ra vô hiệu. Anh ta to lớn nhường kia, còn tôi, con ranh 19 tuổi đầu? Thoáng chốc anh ta đã lột sạch quần áo tôi ra, bằng hết, miệng lảm nhảm, "Tiều Ngọc, em cho anh đi. Sớm muộn rồi em cũng phải trao nó cho một người đàn ông nào đấy, thì sao người ấy lại không là anh? Có người đàn ông nào đối tốt với em như anh không? Em lo sợ cái gì? Chúng ta cô nam quả nữ ở cùng khách sạn tận Quế Lâm này, dù em có sợ tai tiếng gì mà không làm chuyện đó thì cũng chẳng ai tin em còn tuyết sạch giá trong đâu..."

Đầu óc rối tung lên, tôi vừa sợ mất cơ hội đựơc đi học vừa sợ khi trở về anh ta sẽ khoe khoang lung tung gây tai tiếng, nhưng nguy hiểm hơn cả là tôi thấy mình cũng đã bị kích thích, đã đòi hỏi đựơc thoả mãn...

Thế là đời con gái của tôi đã bị cướp đi như vậy đấy. Nhìn thấy vết hồng trên mặt khăn trải giường, tôi bật khóc nức nở. Rồi từ đó, anh Tăng rất hay đưa tôi đi "công tác", đôi khi còn đòi "công tác" ngay trong nhà chị tôi, thậm chí ở cả nhà tôi. Tôi luôn ở trạng thái bị động, luôn phải miễn cưỡng chiều cho xong. Có thể nói, tôi đã đem tương lai mình đặt cọc vào chỉ một anh ta.

Tết dương lịch năm sau, cả hai toàn nhà đã hoàn tất, chỉ chờ nghiệm thu là đội xây dựng rút quân. Đây là thời gian anh Tăng tỏ ra dịu dàng với tôi hơn cả, sau mỗi lần thoả mãn đều hứa hẹn sẽ đưa tôi tới Phúc Kiến học hành.

Một hôm tôi được bạn mời đi ăn cưới ở một nơi khá xa. Anh Tăng bảo tôi cứ ở lại chơi them vài ngày, cần gì thì gọi điện về. Nhưng tôi luôn nhức nhối chuyện đi học nên đám cưới vừa xong, tôi về ngay bằng chuyến xe đêm.

Nhà chị tôi gần bến xe nên tôi ghé đó luôn cho tiện. Đã khuya nên tôi nhẹ nhàng mở cửa, rón rén đi lên gác. Khe cửa phòng anh Tăng hắt ra vệt sáng mờ mờ. Tôi dùng chìa khóa riêng anh ta đưa mở cửa bứơc vào, và khựng lại khi thấy anh ta không áo quần đang hổn hển trên thân hình trần truồng chị gái tôi. Cả hai đều mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Tôi quên cả đóng cửa, lao ra khỏi nhà, chạy như điên vào bóng đêm.

Ngay hôm sau, anh Tăng bí mật rời thị trấn. Tình chị em nát vỡ, giấc mộng đại học tan tnàh đã là đau khổ ghê gớm nhưng không gì ô nhục bằng chuyện anh Tăng một tay bắt đựơc cả hai chị em tôi ngày một lan rộng ra. Anh rể tôi tức giận ly dị vợ. Cha tôi điên tiết đánh cả hai chị em tôi hộc máu mũi máu mồm.

Tôi chỉ còn cách bỏ nhà ra đi. Và tôi đã tới Bắc Kinh.

Sau bao vất vả, tôi tìm được việc làm ở một công ty, với trái tim đã chết và cõi lòng khép chặt, đơn độc nhấm nháp vết thương. Tôi không dám xuất hiện ở bất kỳ đám đông nào, chỉ chăm chú làm việc hòng xoa dịu nỗi đau. Một đứa con gái từng bán cả thể xác lẫn linh hồn như tôi nào còn dám mơ ước tình yêu, hạnh phúc và liệu còn có tư cách mà ước với chả mơ.

Nhưng một năm sau, thần tình yêu lại rộng lượng mở ra cánh cửa trái tim tưởng đã vĩnh viễn đóng lại của tôi. Lâm Hạo, tốt nghiệp đại học Quế Hoa, làm nghề khai thác phần mềm máy tính. Hai mươi chín tuổi, Lâm Hạo đã trở thành kỹ sư chủ chốt của một tập đoàn khoa học công nghệ cao. Chúng tôi quen nhau tại một cuộc thi hát nghiệp dư nhân ngày Lễ lao động mùng Một tháng Năm do mấy doanh nghiệp cùng tài trợ. Tôi bắt buộc phải đi vì có tên trong danh sách của công ty, và không ngờ lại lọt vào vòng “Mười giọng hát hay nhất”. Công ty của Lâm Hạo là tài trợ chính và anh cũng lên thi hát. Cuối cùng chúng tôi đều không đoạt giải gì nhưng lại quen đựơc nhau và vài tháng sau, tình yêu đã đến với chúng tôi.

Chỉ với Lâm Hạo tôi mới thực sự đựơc biết sức mạnh tình yêu lớn lao, mạnh mẽ biết nhường nào. Chơi vơi trong biển tình, tôi được nếm mật ngọt không gì so sánh nổi của nó mà không phải trả giá gì.

Lâm Hạo luôn luôn tỏ ra nghiêm túc, chân thành. Mỗi lúc bên nhau, tôi biết anh rất ham muốn làm tình với tôi, nhưng luôn kìm giữ được. Không chỉ một lần anh bảo tôi, “Tình yêu và hôn nhân là một tổng thể, anh luôn hướng sự hoàn mỹ, vì vậy anh sẽ để dành cái ly rượu tình yêu tuyệt vời đó cho đêm tân hôn.”

Nghe anh nói, tôi lặng người đi, trái tim bị giày vò khủng khiếp. Anh đâu biết mình đang thờ phụng và gìn giữ cho cái đời con gái từng một lần rách nát. Phải chi anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường với những ham muốn vật chất tầm thường thì tôi đã chẳng phải day dứt, vật vã gì. Tôi chỉ sợ một lúc nào đó, khi đã biết đựơc sự thực về tôi, anh sẽ chẳng ngại ngùng gì mà không rời bỏ tôi ngay. Song dù vậy, với anh, tôi vẫn sẽ chỉ cắn răng chấp nhận mà không một lời oán thán, trách móc hay níu kéo, sẽ chỉ coi đó là cái giá phải trả cho một quãng đời ngu dốt của mình. Và tôi sẽ sống tiếp bằng hạnh phúc trong nỗi hoài nhớ về tình yêu đã từng có với anh.

Tôi cũng từng đã định sẽ kể lại toàn bộ với anh, rồi để mặc cho anh định đoạt, nhưng mỗi khi bên anh, những lời ấy dù đã chực sẵn ở đầu lưỡi, cũng luôn bị nuốt ngược vào. Vả lại, dường như Lâm Hạo cũng không cho tôi cơ hội để mà nói ra. Đó chính là sự chân thành, nghiêm túc nơi anh.

Quốc khánh năm 1998 là bước ngoặt lớn của đời tôi: trở thành bà Lâm. Một đứa con gái cô độc tới Bắc Kinh làm thuê để rồi có đựơc kết quả ấy không khỏi làm nhiều người, nhất là đám các cô các bà, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ. Đám cưới của chúng tôi do được Lâm Hạo dày công chuẩn bị, phải nói là linh đình. Ngôi nhà mà anh đưa tôi về sống nằm trong khu dân trí cao, có một phòng khách và ba phòng ngủ. Cả bốn phòng đều ngăn nắp, đẹp đẽ và đầy đủ tiện nghi.

Đêm tân hôn, Lâm Hạo lúng túng và hấp tấp, không đem lại sự mãn nguyện cho tôi, thậm chí gần như chịu tội. Theo phán đoán của một phụ nữ từng có “vốn liếng” làm vợ vài năm, mặc dù chưa biết gì về quá khứ của tôi, vẫn mạnh bạo nói rằng tôi phải là “cô giáo” của Lâm Hạo riêng về chuyện này. Hoá ra anh sống đúng như anh nói, trứơc khi gặp tôi, anh chưa từng làm tình với bất kỳ một phụ nữ nào. Biết vậy, tôi không khỏi nghẹn ngào ứa nước mắt. Lâm Hạo cuống quýt an ủi tôi, lại còn xin lỗi vì đã làm tôi đau và nhẹ nhàng trách sao không nói để anh dừng lại hoặc làm nhẹ nhàng hơn. Anh cứ tự trách mình mãi. Còn tôi, liệu tôi có thể nói gì?

Hôm sau, Lâm Hạo dậy rất sớm.Tôi cũng dậy theo. Lúc thu dọn giường, tôi để ý thấy anh chăm chú nhìn vào tấm dra vẫn nguyên vẹn một màu trắng, đôi mắt bỗng tối lại, gương mặt buồn bã hẳn đi. Quả tim tôi đập thình thịch, và tôi sẵn sàng đón nhận sự trừng phạt nặng nề nhất. Nhưng anh không nói gì, vẫn rất nhẹ nhàng hôn lên trán tôi rồi quay đi làm việc khác.

Tuần trăng mật lẽ ra phải ngọt ngào, phải tràn ngập tiếng cười thì tôi lại chỉ thấy day dứt và phấp phỏng. Lâm Hạo chẳng hỏi han gì như tôi tưởng, thậm chí chẳng hề có một ám chỉ gì, còn tôi vẫn không thể “nói thẳng nói thật” ra. Tôi sợ. Vâng, tôi sợ nói ra thì sẽ mất anh. Chuyện giường chiếu của vợ chồng tôi đâm ra lại càng lỉnh kỉnh, nhiều đêm anh như né tránh, chẳng bận việc gì mà cứ quanh quẩn vào ra, mãi không chịu đi nằm, dù biết tôi đang chờ. Tôi đoán là anh đã rõ cái bí mật của tôi nhưng cố nhịn. Cái buổi sáng sau đêm tân hôn ấy, bóng mây xám lướt qua mặt anh đã nói lên điều đó…

Tuy vậy, mỗi ngày cuộc sống vợ chồng chúng tôi mỗi hòa hợp hơn và sự thèm khát ái ân trong Lâm Hạo cũng mỗi ngày tăng lên đáng kể. Song lại xảy ra một chuyện sau đây khiến tôi biết anh vẫn không thể nào quên cái đêm tân hôn đó. Buổi tối ấy, hai vợ chồng đi ăn nhà hàng vui vẻ, về nhà bật tivi xem. Lâm Hạo rất mê phim lịch sử, đòi xem Vương triều Ung Chính, còn tôi đang hồi hộp theo dõi đôi nam nữ trong một phim tình cảm rốt cuộc có yêu nhau không nên cứ đòi đổi kênh. Thường ngày anh vẫn nhường nhịn tôi, lúc đó bỗng vứt toẹt cái điều khiển tivi xuống trứơc tôi, quát lên, “Tôi không muốn xem phim tình yêu, không bao giờ tôi xem phim tình yêu nữa, hiểu không?”

Gào thét xong, anh đi thẳng về phòng làm việc. Người tôi lạnh toát, nước mắt rơi lã chã. Và lần này tôi nhất quyết sẽ nói hết với anh.

Anh đang ngồi trước máy vi tính, điên cuồng gõ lên phím. Tôi bảo muốn nói chuyện, anh lạnh tanh cắt lời, “Nói cái gì? Nửa năm sống với nhau rồi, có gì mà đến bây giờ mới nói?” Tôi gần như hét lên, “Anh phải nghe. Em muốn được nói ra hết với anh, toàn bộ sự thật, không thì em đến chết mất.” Anh ngờ anh càng quát to hơn nữa, “Đi ra, cô đi ra ngay, tôi không muốn nghe bất kỳ điều gì, dù là sự thật hay sự giả dối…” Anh vùng phắt dậy, lôi sềnh sẹch tôi về phòng ngủ, khoá lại, mặc tôi van nài đòi mở.

Sáng ra, tôi thấy mình đang nằm trên sàn nhà, người đắp tấm chăn mỏng. Tôi đi sang phòng làm việc của anh, thấy cửa khép hờ, anh không có trong đó, trên bàn đặt cuốn sổ, như mời mọc. Mở ra, tôi giật mình thấy đó là sổ nhật ký, có lẽ anh bực tức hay vội vã mà quên cất đi. Song cũng có thể anh cố tình để tôi đọc, biết đâu.

Tôi ngồi xuống, ngậm ngùi lật giở, rồi đọc, từng trang.

Cuốn nhật ký bắt đầu từ hôm chúng tôi thành vợ thành chồng. Câu đầu tiên đựơc viết như sau: Hôm nay tôi và Tiểu Ngọc đám cưới. Được cùng người mình yêu ăn một mâm, ngủ một giường, chung vai sát lưng xây cuộc sống mới, tôi chỉ biết nói ra hai từ: Hạnh Phúc! Nhưng các trang tiếp theo đã khiến tôi tối tăm mày mặt. Trời đất ơi, thì ra anh đã đi guốc vào bụng tôi từ lâu, thừa biết tôi đã không còn trinh tiết nữa, ngay sau đêm tân hôn. Do vậy, nội dung nhật ký nửa năm qua chỉ xoay quanh chuyện này. Cũng có thể coi đây chỉ như là sự độc thoại của một người đàn ông trong tâm trạng đau khổ và uất ức. Tôi giở nhanh đến trang cuối cùng. Đêm qua anh đã viết như sau:

“Tối nay tôi làm sao vậy nhỉ? Lúc ăn uống và đi dạo vẫn đang yên lành, vậy mà sau đó… Thực ra tôi đã biết đó là do cái kết quả của thứ tình yêu quá hoàn mỹ trong bộ phim tình cảm mà Tiểu Ngọc cứ đòi xem. Tôi làm sao chấo nhận cái hàon mỹ đó khi ngẫm tới tình yêu của tôi và Tiểu Ngọc. Hàng ngàn vạn lần rồi tôi đã tự nhắc mình không đựơc chấp nê chuyện quá khứ của người mình yêu, bây giờ còn là vợ mình nữa, mà sao vẫn không làm nổi?"

“Tiểu Ngọc đang nài nỉ đằng kia. Tôi đau lòng quá, thừa biết cô ấy muốn nói gì nhưng đó lại là những gì tôi sợ phải nghe nhất. Em tha lỗi cho anh."

“Gần 30 năm qua, tôi luôn chân thành, nghiêm túc trong tình yêu, dù muốn cũng không dám đòi hỏi một điều gì vượt khỏi lễ nghi quan hệ, đến mức bạn bè còn đùa tôi là “Thánh nhân Trung Hoa cuối cùng”. Tôi không cãi, cũng không lấy đó làm điều ác ý. Chỉ muốn dâng hiến những gì mà tôi, mà ước lệ xã hội coi là tốt đẹp nhất, cho người tôi yêu, cho vợ tôi, cho cuộc hôn nhân của tôi. Và tôi tin rằng vợ tôi cũng sẽ nghĩ, sẽ làm như vậy. Nhưng Tiểu Ngọc lại đã… Toàn bộ lâu đài trong mộng đã sụp đổ."

“Nhưng trong nỗi đau khổ của mình, tôi vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra vợ tôi còn day dứt đau khổ hơn tôi ngàn lần. Trong ánh mắt nàng tôi đọc đựơc cái gì là nỗi đau đớn, là vẻ ngượng ngùng, là sự ân hận và tôi biết, nhiều lần nàng đã toan thú thực hết với tôi."

“Thời gian đầu, cuộc sống như trong nhà ngục, nhưng rốt cuộc tôi cũng đã đứng dậy được. Tôi yêu vợ tôi thì phải yêu mọi thứ thuộc về nàng, kể cả những sai sót đã qua, chỉ cần nàng quyết tâm rời bỏ chúng và mãi mãi thực lòng yêu tôi. Vì vậy, tôi đã thay nàng, tự tìm ra nguyên do nàng thất thân. Tóm lại, đó chỉ là những sơ suất có thể chấp nhận được. Tôi quyết định vậy. Một cô gái non trẻ, chỉ vì lý do tình cảm mà phạm phải đôi ba sơ suất thì đến cả Trời Phật cũng có thể khoan dung."

“Tiểu Ngọc, em đừng tự trách mình nữa, mãi mãi hãy dừng nói cho anh biết sự thật. Anh sợ cái sự thật đó sẽ phá tan câu chuyện sơ suất đang êm ái ru anh vào tình yêu dần đằm thắm trở lại. Nghe anh nhé, Tiểu Ngọc!”

Nước mắt tôi làm nhoè nhoẹt hết trang nhật ký. Lâm Hạo, đựơc gặp anh thật là may mắn cho cuộc đời một đứa con gái khốn khổ như em. Việc mất đi sự trong trắng đâu có liên quan gì tới tình yêu em định dành cho anh – trung thành và tận tụy. Anh mới đích thực là người yêu đầu tiên, là mối tình đầu, là trọn vẹn những gì tốt đẹp nhất của em. Còn quá khứ em chỉ ngập tràn tình dục, sa đoạ, tội lỗi. Nếu làm anh tổn thương thì đó mới là nỗi đau lớn nhất của em, mà em mãi mãi không thể tha thứ cho mình.

Hết giờ làm việc, Lâm Hạo về nhà. Tôi đón anh bằng ánh mắt hoảng hốt. Anh nhìn tôi rồi dang rộng vòng tay và tôi lao tới nép gọn vào anh, không thốt nổi một lời. Vả lại, cũng còn nói gì được khi anh đã bịt miệng tôi bằng một nụ hôn mạnh mẽ và kéo dài… dài như không bao giờ dứt.




------------------------------
Cấm cho trai tựa gái kề
Cấm cho người cũ trở về duyên xưa
Xit is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 13-05-2007, 11:09  
Xit Male

God Member
 
Join Date: 19-08-2002
Posts: 674
KL$ (TOP! 15): 6.743
Awarded 6 time(s)
Sent 11 thank(s)
Received 53 thank(s)
School: Kimlien Highschool
Class: M (1997-2000)
Location: Hanoi

Thôi thì lâu lâu mới có ngày nghỉ, post bài thứ hai luôn nào

Hai
VĨNH VIỄN KHÔNG THỂ CẤT TIẾNG?

Người kể: Chung Cầm, nữ, 27 tuổi, Bắc Kinh, nhân viên cao cấp của một doanh nghiệp nước ngoài.

Nhật ký phỏng vấn: Ngay đêm thứ hai sau khi tôi tuyên bố với đám bạn bè về kế hoạch viết cuốn sách này, cô ấy đã gọi điện cho tôi, nói có chuyện muốn kể. Đây là người phị nữ duy nhất chủ động đề nghị tôi phỏng vấn.


Người yêu đầu tiên của tôi là bạn cùng đại học. Ngoại hình không xuất sắc lắm nhưng tôi ngưỡng mộ tài hoa và trí tuệ của anh. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau từ năm thứ hai. Giống như đa số các đôi khác trong trường, tình yêu của chúng tôi vô cùng ngọt ngào và đầy lãng mạn. Rất nhiều lần anh thề với tôi dưới ánh trăng rằng sẽ trọn đời trọn kiếp không phụ tình tôi, rằng sau này dù bất cứ xảy ra chuyện gì, cũng nhất định không rời xa tôi… Lúc đó tôi đâu thể ngờ đời mình lại có ngày rơi vào tình cảnh thống khổ này. Thê thảm nhất là tôi cứ ngỡ anh sẽ trở thành chồng mình, rồi vợ chồng tôi vẫn sẽ ngọt ngào và lãng mạn cho tới đầu bạc răng long. Suốt 3 năm đại học đó, chúng tôi luôn là cặp đẹp đôi nhất trong con mắt bạn bè. Thêm cái may mắn nữa là sau khi tốt nghiệp, cả hai chúng tôi đều tìm được việc làm ở Bắc Kinh. Ai chẳng biết rằng cái tột cùng đau khổ chính là sự chia cắt một cặp uyên ương. Nhìn thấy tình yêu từng bứơc thậun buồm xuôi gió, chúng tôi không khỏi ngập tràn niềm tin vào tương lai và hăng hái bàn chuyện hôn nhân. Lúc đó chúng tôi giao hẹn với nhau sẽ cùng nỗ lực làm việc, trong 3 năm phải kiếm đựơc đủ tiền mua nhà, và mua đựơc nhà là phải kết hôn ngay. Những ngày tháng đó cả 2 chúng tôi đều cực kỳ tiết kiệm. Đi làm nửa năm trời rồi mà tôi vẫn không dám mua một bộ quần áo mới. Thậm chí khi đi chợ mua rau cũng học đựơc cách mặc cả, chi ly từng xu. Và tôi thấy tất cả những chịu đựng đó đều xứng đáng.

Tháng thứ 3 sau khi đi làm chúng tôi cùng thuê căn hộ có một phòng khách, một phòng ngủ và bắt đầu cuộc sống chung. Tôi không ham hố chuyện chăn gối lắm mặc dù vẫn biết đó là một phần không thể thiếu, chưa nói còn rất quan trọng, trong cuộc sống vợ chồng. Do chẳng có kinh nghiệm gì về chuyện này nên tôi không hề đòi hỏi. Nhưng ngay từ hôm đầu tiên của cuộc sống chung, người yêu tôi đã lăm le lột sạch quần áo tôi ra. Tôi cự tuyệt, bảo rằng sợ đau. Anh ấy bèn an ủi rằng sớm muộn gì cũng phải đau một lần, thà “đau” luôn đi cho xong, khỏi bị “nó” ám ảnh, đằng nào thì chả mấy lâu nữa cũng là vợ là chồng, vân vân… Tôi nghe mà thấy cũng có lý.

Song tôi không ngờ “cái đau” của đêm đầu tiên đó lại tạo ra nỗi đau của cuộc đời mình. Vĩnh viễn tôi chẳng thể quên nổi vẻ ngỡ ngàng, rồi sau đó là tột cùng đau khổ của anh ấy sau khi qua cơn mây mưa không nhìn thấy “dấu ấn” nào. Dù tôi có giải thích ra sao anh cũng chẳng thèm nghe, cứ một mực cho rằng tôi không còn trinh trắng nữa, một mực dồn hỏi tôi đã đem cái lần đầu tiên ấy cho ai? Do quá oan ức, tôi chỉ những muốn cho anh biết trứơc khi quen nhau mình vẫn còn “nguyên vẹn”, nhưng không có cách nào chứng minh nỗi. Vì thế tôi chỉ còn biết nhẫn nhịn trứơc sự ghen tức của anh. Song từ đó, quan hệ của chúng tôi thay đổi hẳn, bạ chuyện gì là cãi nhau chuyện đó, còn anh thì chẳng buồn quan tâm chăm sóc gì đến tôi nữa dù tôi biết, thâm tâm anh vẫn yêu tôi. Nghĩa là mọi rắc rối chỉ vì cái “đêm đầu tiên” tôi không “trình ra” nổi cho anh xem cái dấu hiệu trinh nữa đó.

Dù vẫn tiếp tục lằng nhằng với nhau, nhưng rút cuộc, chúng tôi vẫn không thể bứơc lên được lâu đài hạnh phúc. Người yêu tôi tuy miệng thì vẫn nói tôi tuyệt đối không phải dạng con gái dễ dãi, nhưng đối với cái “sự cố lần đầu tiên” đó thì anh không thể nào cho qua nổi, nghĩa là trứơc sau nó cũng phá hỏng tình nghĩa vợ chồng, cũng gây đau khổ cho cả hai bên, chi bằng kết thúc luôn ở đây cho xong.

Một buổi sáng sớm, người đàn ông từng thề bồi yêu tôi mãi mãi, cuối cùng đã ra khỏi cuộc đời tôi, để tôi sống trong cô đơn, oán hận và cay đắng. Cách suy nghĩ của anh ta thực ích kỷ, và cũng thực tức cười. Cho dù trúơc khi yêu anh tôi đã không còn trinh trắng nữa song cũng đâu phải tôi là một đứa con gái hư hỏng? Sau đó, tôi học đựơc cách tự an ủi là may chưa làm đám cưới. Một người đàn ông có tâm hồn hạn hẹp, tư tưởng cổ hủ như vậy thì có đáng gì để tôi yêu thương và tin cậy giao phó cả cuộc đời mình? Nhưng điều mà tôi không thể giải thích nổi là anh ta có trình độ văn hoá cao, lúc thường nhật còn tỏ ra rất tân tiến trong mọi chuyện, sao chuyện này lại có quan niệm lạc hậu đến thế?

Cái lần đầu tiên ấy đã giáng cho tôi một đòn nặng nề, nhưng không khiến tôi mất tự tin. Tôi cho rằng, đã bước sang thế kỷ XXI, sẽ không có nhiều đàn ông, như người yêu đầu tiên của tôi, quá coi trọng chuyện đó.

Có điều, tôi không biết là mình nhầm. Nửa năm sau, bạn đồng nghiệp giới thiệu cho tôi một người. Anh ta cùng độ tuổi tôi, công việc tốt, tiếng Anh lưu loát, đang được khá nhiều cô gái trong công ty nước ngoài mà anh ta đang làm việc đeo đuổi. Tôi nghĩ, một người đàn ông từng đi du học nước ngoài nay lại làm việc ở công ty nước ngoài, hẳn không tính toán so đo gì về chuyện trinh tiết của người yêu mình còn hay mất, do vậy, trước khi quyết định yêu anh, tôi thành thật thổ lộ mình không còn trinh trắng nữa. Thật hài hước là gã đàn ông mang vẻ ngoài Tây phương từ đầu đến chân đó, vừa nghe xong, lập tức thu lại tình yêu. Anh ta nói “dứt khoát” phải có một phụ nữ còn trinh trắng làm vợ, để tránh “sự cố” về sau. Tôi cật vấn anh ta, lẽ nào không còn màng trinh cũng đồng nghĩa với việc không trong trắng? Anh ta cười lạnh lùng, lại còn nhún vai rất Tây, “Xác xuất của sự trong trắng lớn hơn nhiều so với những cô gái đã mất đi cái đó.” Xác xuất? Trời ạ! Tôi không biết anh ta học hỏi đựơc cái thứ khoa học đó ở đâu mà dám hùng hổ áp dụng nó vào chuyện này, và hiểu là mình không thể chung sống với người đàn ông “xác xuất” như vậy. Nhưng vì muốn giễu cợt anh ta cho hả giận nên tôi hỏi, “Vậy anh định đi đâu để tìm được cô dâu bảo đảm còn trinh, tới nhà mẫu giáo hay nhà trẻ?” Anh ta biến sắc mặt. “Đó là việc của tôi, dù sao tôi cũng không lấy làm vợ những phụ nữa đã không còn trong trắng như cô.” Tôi rủa, “Cái thứ khốn nạn như anh thì chết đi vẫn là trai tân mà thôi.”

Đối với gã đàn ông bề ngoài tỏ ra sành sỏi và thời thượng nhưng bên trong lại lạc hậu hôi thối như vậy, tôi thấy vừa tức giận, lại vừa thương hại. Nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là những người như anh ta hoá ra không hiếm trong thế kỷ XXI này. Trong hơn 3 năm cô độc, tôi đã gặp tổng cộng 4 kẻ tỏ tình và đều thẳng thắn cho họ biết cái “sự thực” mà theo tôi, chẳng đáng kể gì đó. Có 2 kẻ phất áo bỏ đi ngay, 2 kẻ khác thì thái độ tỏ ra xem thường điều đó, nhưng khi bàn đến hôn nhân thì đều mượn cớ thoái lui. Tức cười nhất là một trong 2 kẻ sau lại vừa ly hôn. Còn gã kia thì vô lại đến mức tuyên bố chỉ chơi đùa với tôi để giúp cho thoả mãn tình dục mà thôi, còn người hắn cưới nhất định phải là một cô gái trinh trắng.

Cánh đàn ông luôn đòi hỏi phụ nữ chúng tôi phải trong trắng khi về nhà chồng, còn họ thì dùng cái gì để chứng minh sự trắng trong của mình? Tôi thường nghĩ vậy để rồi hận ông trời bất công. Và suốt 3 năm đó tôi không yêu ai cả, song không khỏi lo buồn cho tương lai, thậm chí còn nghĩ sống một mình suốt đời là tốt nhất. Nhưng sống một mình quả thực khó. Tôi chỉ có thể dùng công việc để xoa dịu nỗi khát khao đối với chuyện tình cảm riêng tư. Và tôi đã thay đổi rất nhiều, tự ti hơn nhiều so với thời sinh viên. Buồn hơn, không chỉ mất tự tin trứơc cánh đàn ông, mà ngay cả trứơc các cô gái còn trong trắng cũng có cảm giác thất bại. Nhiều lúc tôi rất ngưỡng mộ các nữ sinh trẻ trung, trong sáng và thường tự nhủ, giá đựơc quay lại cái thời học trò đó, nhất định phải quan tâm hơn cho tương lai hôn nhân, tuyệt đối không đựơc quan hệ tình dục trước khi cưới dù cho tình cảm có phát triển sâu sắc đến đâu. Có một thời gian tôi còn thấy mình, sau khi trở thành đàn bà, cũng giống như nhân vật nữ chính trong bộ phim Chữ A màu đỏ. Nhân vật này đã bị thích chữ A lên mặt khi bị phát hiện yêu đương vụng trộm. Chỉ có điều vết thích của tôi tuy không ai thấy nhưng nó hằn sâu mãi trong tim.

Những ngày tháng u ám đó trôi qua rất dài và rất chậm, cho đến khi tôi quen được với một người mà sau này tôi được gọi là chồng. Hồi đầu, do là khách hàng của tôi, anh thường lui tới giao dịch công việc. Sau đó, một hôm qua điện thoại, anh bày tỏ tình yêu với tôi. Ngoại hình và phong cách của anh đều khiến tôi hài lòng. Và trong quá trình bạn bè, tôi thấy anh chân thành và chăm sóc tôi một cách chu đáo, tế nhị. Sự dịu dàng và ấm cúng đó lâu nay không hề được hưởng khiến tôi ngây ngất. Nhưng tôi vẫn chưa nhận lời, vì trong ngôn từ của anh, tôi mơ hồ thấy được quan niệm về gái trinh vẫn đượm mùi truyền thống. Tôi sợ rằng, một khi biết tôi không còn trinh trắng nữa, liệu anh có hành xử gì khiến tôi thương tổn như mấy kẻ kia không?

Đắn đo mãi, để rồi tháng 11 năm ngoái, tôi quyết định tìm tới một bệnh viện chuyên ngành cỡ lớn để làm phẫu thuật vá màng trinh, thấy rất oan ức, như là mình đang phải giấu giếm tội lỗi gì. Hoặc cũng có thể do bị một vết thương nào đó trong quá trình phẫu thuật, tôi thấy tim mình như bị ai đó đâm mạnh vào. Tôi nghi ngờ, không biết có thể phục hồi được nguyên vẹn nó không. Rồi tôi nghi ngờ cả những gã đàn ông kia, rốt cục là họ yêu tôi hay chỉ “mượn tôi” để yêu cái màng trinh mỏng dính của tôi kia?

Nhưng rồi tôi cũng thấy được an ủi phần nào vì cuối cùng, tháng Giêng vừa rồi, chúng tôi đã có một lễ cưới đơn giản nhưng ấm cúng ở Bắc Kinh. Vài ngày trứơc đêm tân hôn, tôi bứt dứt không yên vì nghe cái vụ phẫu thuật vá víu này không phải lúc nào cũng trăm phần trăm thành công. Tôi lo sợ mình bị dính cái xác xuất (lại xác xuất???) không may đó vào đêm tân hôn. Sự căng thẳng khiến anh tưởng rằng tôi không được khoẻ, lại càng chăm chút yêu thương hơn.

Nhưng cô vợ dù xấu xí hay sợ hải đến đâu cuối cùng cũng phải gặp mặt chồng. Tôi lấy lại được bình tĩnh, tự nhủ mặc kệ cho đêm tân hôn phán quyết, nếu lần này cũng lại vì chuyện này mà phải chịu giày vò thì suốt đời sẽ không lấy chồng, thậm chí không bao giờ yêu ai nữa.

Cái đêm đầu tiên (sao tôi nhiều đêm đầu tiên thế nhỉ?) đó, chồng tôi uống khá nhiều rượu. Cả hai chúng tôi chạy ngược chạy xuôi lo cho đám cưới nên đều mệt rã rời. Nhưng anh vẫn sốt ruột được động phòng. Khi chồng tôi nhẹ nhàng đi vào cơ thể tôi không hề cảm thấy đau đớn nhưng vì để ra vẻ như thật, tôi kêu la giãy giụa và nhận thấy, dù những âm thanh giả tạo đó có thể đánh động hàng xóm nhưng anh chẳng những không bực mình hoặc xấu hổ mà nét mặc lại còn đượm vẻ hân hoan, hạnh phúc. Vì sao đàn ông lại ích kỷ như vậy nhỉ? Sao họ có thể tìm ra được khoái lạc bằng sự đau đớn của người mình yêu? Cũng may là tôi chỉ là giả vờ, chứ nếu đau thật, hẳn lúc đó tôi phải kinh hãi trước thái độ ấy của chồng. Tôi kêu đau được một lúc thì anh ngừng lại. Khi thấy anh ấy sốt ruột tìm kiếm trên tấm vải trải giường dấu vết trinh nữ hằng chờ đợi, tôi thấy khuôn mặt anh bỗng trở nên đắc chí. Anh nhìn tôi với vẻ cảm kích rồi ôm ghì lấy tôi, thề thốt yêu thương tôi trọn đời trọn kiếp. Lúc đó tôi vừa mừng vừa giận. Mừng vì mọi sợ hãi đã tan biến còn giận vì không ngờ thực sự anh cũng coi trọng cái thứ đó đến vậy, nghĩa là cũng rất tầm thường. Dám chắc rằng, nếu tôi không “vá” lại cái đó thì mặt mũi và thái độ anh sẽ trái ngược hẳn. Còn thực bụng thì tôi đâu vui vẻ gì, còn rất áy náy vì đã lừa dối người mà tôi yêu thương.

Chồng tôi cũng chăm sóc tôi chu đáo như những ngày chưa cưới. Nhưng càng như thế, lòng tôi càng trĩu nặng ưu phiền. Nhiều khi, thậm chí tôi còn thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh. Rất nhiều lần, tôi định nói thật tất cả cho anh nghe, nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã bị nuốt vội trở lại. Một người bạn thân đã thành thực khuyên rằng chuyện như vậy không bao giờ nên thành thật, nếu không muốn gia đình tan vỡ.

Nhưng tôi vẫn quyết định nói thật, nói hết với chồng. Dù sao đây cũng là chuyện xảy ra trước khi chúng tôi quen nhau, huống hồ chồng tôi lại yêu tôi như vậy, nhất định anh sẽ hiểu và sẽ tha thứ cho tôi. Tôi tin thế.

Song phản ứng của đức ông chồng thật nằm ngoài tuởng tượng dù là bay bổng nhất của tôi. Một người vốn nho nhã, dịu dàng như anh mà bỗng nổi giận đùng đùng, thậm chí còn đánh tôi, chửi tôi là đồ gái rẻ tiền. Tôi kinh ngạc và đau đớn, nhưng cũng vì thế mà trở nên bình tĩnh lại, thản nhiên, “Không phải nhiều lời, ta chia tay.”

Thế là kết hôn chưa đầy một năm tôi đã ly hôn. Hôm làm xong thủ tục, chồng tôi đau khổ bảo, “Sao cô không giấu tôi cả đời luôn cho xong?” Tôi không buồn nói năng gì, giống như lần đầu tiên được nhìn rõ một thứ độc hại mình cần tránh xa.

Bây giờ nghĩ lại thấy ly hôn cũng tốt. Sẽ chẳng còn ai truy cứu việc tôi có là gái còn trinh hay không. Nhưng cũng chỉ vì nó mà đời tôi đã phải trả một giá quá đắt.




------------------------------
Cấm cho trai tựa gái kề
Cấm cho người cũ trở về duyên xưa
Xit is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 14-06-2007, 11:31  

Manager
 
Join Date: 14-09-2005
Posts: 570
KL$ (TOP! 8): 8.632
Awarded 34 time(s)
Sent 54 thank(s)
Received 33 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2005-2008)
Location: My house

Ngoài lề tí tẹo ạ, cái sign của anh Xit hồi trước là
Cấm cho trai tựa gái kề
Cấm cho người cũ trở về duyên xưa

b h là
Thôi thì anh tặng quà mừng
Sau này ly dị nhớ đừng quên anh

Làm em liên tưởng như 2 người chia tay, chị ny bảo quay lại, anh bảo không cho, định để chị ny năn nỉ rồi thì mới quay lại. Mình phải cao giá chứ . Nhưng chị không hiểu ý anh, nên tức giận bỏ đi lấy chồng trả thù... nên anh ngậm ngùi ngồi cầu người ta ly dị để cho người cũ trở về duyên xưa

Diễn xuôi thế được không anh
GemLeaf is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 15-06-2007, 11:23  

Manager
 
Join Date: 03-05-2007
Posts: 1.217
KL$ (TOP! 3): 14.166
Awarded 94 time(s)
Sent 119 thank(s)
Received 214 thank(s)
School: School of Rock
Class: A3 (2004-2007)
Location: Nirvana

Đúng chủ đề topic thì truyện này chán em phát ngấy cái thể loại này rồi . Kô có ai viết được một cái gì nó hay ho hơn là đi gợi tò mò từ những cái như thế à

Còn về khả năng diễn xuôi của em Gem thì ^^! công nhận là trí tưởng tượng em hơi bị phong phú đấy



------------------------------
Shiho is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 19-06-2007, 22:36  
Xit Male

God Member
 
Join Date: 19-08-2002
Posts: 674
KL$ (TOP! 15): 6.743
Awarded 6 time(s)
Sent 11 thank(s)
Received 53 thank(s)
School: Kimlien Highschool
Class: M (1997-2000)
Location: Hanoi

Quote:
Ngoài lề tí tẹo ạ, cái sign của anh Xit hồi trước là
Cấm cho trai tựa gái kề
Cấm cho người cũ trở về duyên xưa

b h là
Thôi thì anh tặng quà mừng
Sau này ly dị nhớ đừng quên anh

Làm em liên tưởng như 2 người chia tay, chị ny bảo quay lại, anh bảo không cho, định để chị ny năn nỉ rồi thì mới quay lại. Mình phải cao giá chứ . Nhưng chị không hiểu ý anh, nên tức giận bỏ đi lấy chồng trả thù... nên anh ngậm ngùi ngồi cầu người ta ly dị để cho người cũ trở về duyên xưa

Diễn xuôi thế được không anh
Đúng như cái đứa post bài trên anh nói, em Gem suy diễn láo toét quá Thanks em Gem là vẫn nhớ cái sign ngày xưa của anh, chứng tỏ cũng "tâm đắc" với câu ấy đấy chứ Thực ra câu "Thôi thì.." anh đã lấy từ ngày xưa trước hồi đổi sang cái "Cấm cho.." cơ. Sẵn tiện, anh sẽ mở topic quảng cáo về các câu thơ anh lấy làm chữ ký cái hehe (ngày xưa cũng có ai khen rồi á )

Quote:
Đúng chủ đề topic thì truyện này chán em phát ngấy cái thể loại này rồi . Kô có ai viết được một cái gì nó hay ho hơn là đi gợi tò mò từ những cái như thế à
Con bé này chứng tỏ... thế nào rồi nên mới không thấy tò mò những chuyện thế này. Hôm tới post tiếp, còn nhiều mảnh đời ** le lắm



------------------------------
Cấm cho trai tựa gái kề
Cấm cho người cũ trở về duyên xưa
Xit is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 20-06-2007, 12:47  

V.I.P
 
Join Date: 23-08-2005
Posts: 2.707
KL$: 854
Awarded 46 time(s)
Sent 489 thank(s)
Received 558 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A7 (2005-2008)
Location: Hà Nội iu wí

Quote:
Originally Posted by GemLeaf View Post
Ngoài lề tí tẹo ạ, cái sign của anh Xit hồi trước là
Cấm cho trai tựa gái kề
Cấm cho người cũ trở về duyên xưa

b h là
Thôi thì anh tặng quà mừng
Sau này ly dị nhớ đừng quên anh

Làm em liên tưởng như 2 người chia tay, chị ny bảo quay lại, anh bảo không cho, định để chị ny năn nỉ rồi thì mới quay lại. Mình phải cao giá chứ . Nhưng chị không hiểu ý anh, nên tức giận bỏ đi lấy chồng trả thù... nên anh ngậm ngùi ngồi cầu người ta ly dị để cho người cũ trở về duyên xưa

Diễn xuôi thế được không anh
Gem! Bao tuổi rồi mà vào topic này :O Hư xế! Ra đây oánh đòn nào!

PS: Dạ thưa anh Xit, em chưa đọc đâu ạh :X Ngoan thế chứ :X



------------------------------
Click here: Show ảnh người yêu của mọi người (Câu thank )
MrPaint is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 20-06-2007, 14:54  

Manager
 
Join Date: 14-09-2005
Posts: 570
KL$ (TOP! 8): 8.632
Awarded 34 time(s)
Sent 54 thank(s)
Received 33 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2005-2008)
Location: My house

Ơ, em ngoài lề nghịch 1 tí chứ em có bảo là đã đọc truyện này rồi đâu, oan ức dã man.
Mà đùa chứ, mình đọc mấy thứ rate 18 + từ hồi nảo hồi nào rồi :"> e-book nó không warning ~~> bản chất tốt đẹp nên dòng đời xô đẩy thôi ạ :">.
@Paint: Rừng Nauy đi anh giai.

Quote:
Quote:
Đúng chủ đề topic thì truyện này chán em phát ngấy cái thể loại này rồi . Kô có ai viết được một cái gì nó hay ho hơn là đi gợi tò mò từ những cái như thế à
Con bé này chứng tỏ... thế nào rồi nên mới không thấy tò mò những chuyện thế này. Hôm tới post tiếp, còn nhiều mảnh đời ** le lắm
Huhu, câu í của anh Naero, em vô tội.
GemLeaf is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 26-06-2007, 15:33  

Manager
 
Join Date: 03-05-2007
Posts: 1.217
KL$ (TOP! 3): 14.166
Awarded 94 time(s)
Sent 119 thank(s)
Received 214 thank(s)
School: School of Rock
Class: A3 (2004-2007)
Location: Nirvana

ù , anh Xit quote của 2 bài xong rồi nhầm lẫn thì phải sao lại trách oan em Gem thế chứ ( thực ra chưa chắc đã oan mấy )

Còn nói chung, có thể vì gout của em không giống mọi người lắm cho nên kô thấy mấy cái truyện này nó có gì là hay cả . Ngay cả Rừng Nauy đọc cũng chỉ thấy nhạt nhạt , không có ấn tượng gì là rõ nét cho lắm . Em thích Văn học cổ điển hơn



------------------------------
Shiho is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 26-06-2007, 21:50  

Senior Member
 
Join Date: 24-11-2004
Posts: 496
KL$: 734
Awarded 2 time(s)
Sent 8 thank(s)
Received 2 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A8 (2004-2007)
Location: Hell on Earth

>"< truyện cấm U18 mà post vào KLnet tòan bọn dưới 18



------------------------------
I'm just a dreamer... I dream my life away...
Meomup is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 26-06-2007, 21:52  

Manager
 
Join Date: 14-09-2005
Posts: 570
KL$ (TOP! 8): 8.632
Awarded 34 time(s)
Sent 54 thank(s)
Received 33 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2005-2008)
Location: My house

Rừng Nauy bt, em cũng không phải là thích ^^ Nhưng đang bàn chuyện rate 18+ thì em trêu thằng Paint thôi ạ vì trong đây có câu Nếu như con gái xxxx xxxx thì còn trai xxx xxx... (Paint nói đi anh giai ^^)

Văn học cổ điển... Anh ơi, đọc Những bông hoa trên tầng gác mái (Flowers in the attic) chưa ạ? Em highly recommend luôn. Phần 2 em chưa đọc xong nên cũng không nói gì được, nhưng phần 1 em thức trắng đêm để đọc (tất nhiên 1 phần vì bố mẹ đi công tác nên mới hứng lên đến thế). Lâu rồi mới thích 1 truyện nào đó như thế.
http://en.wikipedia.org/wiki/Flowers_in_the_Attic
Trên ttvnol có link, để lúc khác em kiếm . Nó có 5 phần, phần 1 hay , phần 2 có vẻ nhạt, mấy phần sau thì chưa dịch sang tiếng Việt và cũng không có ebook tiếng Anh luôn .
Trên ttvnol có bản ebook VNese ạ ... Anh cứ thong thả thi đại học xong đi


Công nhận anh Meomup nói đúng ghê gớm
GemLeaf is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 27-06-2007, 10:08  

Manager
 
Join Date: 03-05-2007
Posts: 1.217
KL$ (TOP! 3): 14.166
Awarded 94 time(s)
Sent 119 thank(s)
Received 214 thank(s)
School: School of Rock
Class: A3 (2004-2007)
Location: Nirvana

thì ý đồ cụ Xit là thế mà ai lạ gì rằng cứ tương chữ "cấm" vào thì các bé càng ham vào xem chứ cụ í chả quên rằng đây là diễn đàn của học sinh cấp III đâu

@gem: em yêu ạ , vấn đề nữa là anh ... ghét đọc onl lắm anh thích nằm khềnh ra đất ôm quyển truyện hơn :"> thui được rùi , để anh thi xong đã rồi tính tiếp
mà blog chú Paint là gì í nhỉ , anh muốn vào ngó nghiêng một phát



------------------------------
Shiho is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 27-06-2007, 15:05  

Manager
 
Join Date: 14-09-2005
Posts: 570
KL$ (TOP! 8): 8.632
Awarded 34 time(s)
Sent 54 thank(s)
Received 33 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2005-2008)
Location: My house

Đơn giản, chi tiền đi mua sách, hôm trước em đi mua mà nó chỉ còn phần 2 nên đành mang mấy quyển linh tinh khác về nhà .

Thi tốt nhá ^^ Thi xong hẵng đọc gì thì đọc (ngay cả blog của Paint )
Blog of Paint: http://360.yahoo.com/shmiluvu
GemLeaf is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 28-06-2007, 09:05  

Manager
 
Join Date: 03-05-2007
Posts: 1.217
KL$ (TOP! 3): 14.166
Awarded 94 time(s)
Sent 119 thank(s)
Received 214 thank(s)
School: School of Rock
Class: A3 (2004-2007)
Location: Nirvana

:d ừ , thankz em yêu :*

thỉnh thoảng anh lại nướng vèo phát hết mấy lít chỉ vì cái thói quen nhìn thấy truyện là thèm mua T___T mặc dù có nhìu quyển kinh điển thật đấy nhưng về đến nhà mở ra đọc vài trang đã ngáp ngắn ngáp dài rồi vứt xó luôn . Như kiểu Thằng gù nhà thờ Đức Bà í >"< Văn của cái ông Hugo này ... không đỡ được



------------------------------
Shiho is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 30-06-2007, 14:56  

Senior Member
 
Join Date: 24-11-2004
Posts: 496
KL$: 734
Awarded 2 time(s)
Sent 8 thank(s)
Received 2 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A8 (2004-2007)
Location: Hell on Earth

Cứ tình hình bọn U18 tiếp xúc với những thứ cấm U18 như thế này thì xã hội này sẽ đi về đâu???



------------------------------
I'm just a dreamer... I dream my life away...
Meomup is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 30-06-2007, 16:16  

Manager
 
Join Date: 03-05-2007
Posts: 1.217
KL$ (TOP! 3): 14.166
Awarded 94 time(s)
Sent 119 thank(s)
Received 214 thank(s)
School: School of Rock
Class: A3 (2004-2007)
Location: Nirvana

về phía những thằng như tao với mày đừng bảo kô hiểu nhá



------------------------------
Shiho is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 30-06-2007, 16:36  

Manager
 
Join Date: 14-09-2005
Posts: 570
KL$ (TOP! 8): 8.632
Awarded 34 time(s)
Sent 54 thank(s)
Received 33 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2005-2008)
Location: My house

Ko phải lo xa đâu ạ Cái gì đến thì sớm muộn gì nó cũng đến mà ạ, đọc sớm vài ngày hay vài năm nó cũng như nhau thôi
Xã hội này đi về đâu ư? Chúng ta là Xã hội chủ nghĩa.
XHCN của chúng ta đi trước TBCN 1 bước, và TBCN đang đứng trước bờ vực thẳm
(Trích từ cái gì gì đấy của Bác Hồ )
GemLeaf is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 30-06-2007, 21:17  

Manager
 
Join Date: 03-05-2007
Posts: 1.217
KL$ (TOP! 3): 14.166
Awarded 94 time(s)
Sent 119 thank(s)
Received 214 thank(s)
School: School of Rock
Class: A3 (2004-2007)
Location: Nirvana

ừ, cái gì đến thì sớm muộn nó cũng đến mà :"> hị hị ...



------------------------------
Shiho is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 10-07-2007, 20:11  

Manager
 
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$: 556
Awarded 17 time(s)
Sent 4 thank(s)
Received 32 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)

mấy cái này giống Hoa hồng giấu trong cặp sách hihii



------------------------------
........../''' ) Chi?
.........,/¯../ Tay
........./..../ Lên
......../..../ Tro*`i
.../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n
./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i
('(...´...´.. ¯~/'...') Vô
.\...................../ Ðô'i
..'\'...\........ _.·´

Giang Hồ Quy Ẩn
TrangAnh is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 10-07-2007, 22:35  

Manager
 
Join Date: 14-09-2005
Posts: 570
KL$ (TOP! 8): 8.632
Awarded 34 time(s)
Sent 54 thank(s)
Received 33 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A6 (2005-2008)
Location: My house

Hoa hồng chán hơn ạ Mấy cái này ít ra còn có cốt truyện, còn hoa hồng chỉ là những đoạn phỏng vấn thôi mà chị. Em chỉ đọc lướt, thấy chán nên không đọc nữa.
Nói chung là chán tất T__T
GemLeaf is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 11-07-2007, 14:48  

Manager
 
Join Date: 03-05-2007
Posts: 1.217
KL$ (TOP! 3): 14.166
Awarded 94 time(s)
Sent 119 thank(s)
Received 214 thank(s)
School: School of Rock
Class: A3 (2004-2007)
Location: Nirvana

ừ, mình hí hửng mượn đứa bạn rồi đọc trong giờ, giấu giấu giếm giếm tại tưởng nó KINH lắm , ai ngờ giở vài trang xong tiu nghỉu, chán



------------------------------
Shiho is offline  

Old 13-07-2007, 22:31  

Manager
 
Join Date: 11-06-2007
Posts: 1.365
KL$ (TOP! 4): 11.437
Awarded 42 time(s)
Sent 234 thank(s)
Received 351 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A4 (2006-2009)
Location: Gia đình Đonkihote

ÔI chuyện hay quá, rạo rực quá, thèm muốn quá, ức chế quá, dễ chịu quá

Ôi... Trinh nữ... Hic... Đúng là dưới 18 tuổi vào đây mới cảm thây' đc cái tối, cái bồi hồi chẳng biết đi đâu của cuộc sống.



------------------------------
Kim Liên em đẹp như Kiều
Má em điểm một nốt yêu duyên thầm
Chia tay anh chợt nín câm
Vì anh chợt thấy âm thầm yêu em...

donkihote_kitc is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 16-07-2007, 21:30  

Phá sản!
 
Join Date: 23-11-2003
Posts: 293
KL$: 35
Received 1 thank(s)
School: PTTH Kim Liên
Class: A4 (2003-2006)
Location: Hà Nội

Những truyện này là trích trong 1 cuốn sách hả anh Xit?
Đọc thấy vừa thương lại vừa bực!
van_roma is offline  

Re: Trinh nữ ơi trinh nữ!!! (cấm U18)
Old 17-07-2007, 08:32  
Xit Male

God Member
 
Join Date: 19-08-2002
Posts: 674
KL$ (TOP! 15): 6.743
Awarded 6 time(s)
Sent 11 thank(s)
Received 53 thank(s)
School: Kimlien Highschool
Class: M (1997-2000)
Location: Hanoi

BA
CHỈ CÁC ÔNG CHỒNG MỚI QUAN TÂM VỢ CÓ CÒN TRINH TRẮNG?

Người kể: Vương Lỗi, nữa, 23 tuổi, sinh viên khoa Sử một trường đại học ở Bắc Kinh.

Nhật ký phỏng vấn: Nom Vương Lỗi già dặn hơn tuổi. Hai chúng tôi ngồi trên chiếc ghế đá trong vườn trường, tôi vừa ngắm mặt trời từ từ chìm xuống hồ nước phía sau từng cây vừa nghe Vương Lỗi nói.


Không biết lúc ông trời tạo ra cái đó cho đàn bà có ý gì? Chẳng lẽ chỉ để gây khó dễ cho cánh chị em chúng ta? Nhiều lúc thật bực mình, vì thấy quá bất công. Vì sao khi dựng vợ gả chồng, đàn ông không còn là trai tân thì chẳng ai nói gì nhưng phụ nữ không còn trinh trắng thì lại ồn ào vô số chuyện? Còn với riêng tôi, càng tức hơn là dù ai nấy đều lặng thinh nhưng tự trong lòng tôi lại thấy không thể bỏ qua.

Cho tới lúc này thì đã có 3 người đàn ông ghé qua thăm viếng đời tôi. Người tôi yêu đầu tiên tên là Khang, hơn tôi 7 tuổi. Khi quen anh tôi 19, một con bé vừa thi đỗ đại học, còn anh đã là nhân vật nổi tiếng ở trường, về đẹp trai, về viết văn hay, và còn là Chủ tịch Hội sinh viên. Trước tôi, rất nhiều nữ sinh chết nghiêng chết ngả vì anh, và tôi, tuy vào trường sau, cũng vẫn trở thành một trong số đó. Vì vậy, khi anh trở thành người yêu của tôi, các nữ sinh kia đều hướng về tôi bằng con mắt ngưỡng mộ.

Kể ra cũng thật buồn cười. Hồi đầu, để tiếp cận Khang, tôi phải hết sức chen lấn mới được vào Hội sinh viên. Tuy chỉ là một hội viên không có tài cán gì đáng để mắt tới, nhưng nhờ vào ngoại hình hấp dẫn, chẳng bao lâu tôi nổi bật lên trong số các nữ sinh vốn đã ít ỏi lại dung nhan quá bình thường trong hội sinh viên, và Khang lập tức nhìn tôi bằng con mắt khác, tỏ ra đặc biệt chú ý đến tôi.

Rồi Khang theo đuổi tôi, mặc dù chính tôi lại là người mê anh ấy trước. Vào học kỳ hai năm thứ nhất, tôi và Khang chính thức yêu nhau, song anh vẫn luôn coi tôi như một đứa con nít. Trong 3 năm tình yêu, hành động táo tợn nhất của chúng tôi là hôn nhau. Tôi không biết anh giữ gìn vậy là có trách nhiệm, vì anh cổ điển hay vì anh không muốn làm tổn thương tôi. Hoặc thực chất là anh chẳng ham muốn gì cái thân xác được cả trường coi là đẹp đẽ của tôi?

Kỳ nghỉ đông năm thứ hai, Khang thông báo sau khi lấy bằng thạc sĩ sẽ ra nước ngoài du học. Đương nhiên là tôi không tán thành, bời vì có bao nhiêu đôi uyên ương từ thời đại học đều tan vỡ vì chuyện du học sau khi ra trường. Tôi đã bao lần ứa nước mắt trước mặt anh, thậm chí ôm lấy anh mà khóc nức nở, nhưng rút cục vẫn không giữ nổi chân anh. Mùa hè năm ngoái, Khang sang Mỹ, mảnh đất anh ôm mộng từ nhiều năm qua. Điều khiến tôi bứt rứt là khi ra đi, Khang chẳng dặn dò lại gì, thậm chí tôi cũng không biết nổi rút cục anh có ngày trở về hay không. Nhưng khi đó tôi thấy việc này chẳng có gì quan trọng, bởi chỉ hè năm sau là tôi tốt nghiệp, và sau khi Khang đi Mỹ, tôi đã bắt đầu làm thủ tục đi Canada. Tôi muốn đợi khi sang đó mới báo tin, để cho anh bất ngờ. Có mảnh bằng thạc ssĩ ở Canada chuyện tôi vào Mỹ sẽ dễ dàng hơn.

Đúng lúc tôi đang lên kế hoạch cho cái tương lai ngọt ngào đó thì vô tình biết được mục đích thức sự của Khang đi Mỹ chính là vì cô người yêu cũ của anh đang ở đó. Thì ra trong suốt 3 năm yêu tôi anh vẫn không hề lãng quên cô ta. Nước mắt đầm đìa, tôi gửi e-mail cho Khang, kể lại tất cả những gì mà tôi biết. Khang không chối. trong điện thoại, tôi trách cứ anh tại sao lại phải giấu giếm vậy, không yêu tôi thì cứ nói, cần gì phải dối trá tôi suốt 2 năm qua? Có lẽ phát cáhn vì bị tôi hỏi dồn, Khang bẻ lại, “Cần gì phải nóng nảy, anh cũng đã làm gì có lỗi với em đâu?” Tôi lặng người đi. Thì ra suốt 2 năm qua anh không hề động tới tôi cũng chỉ vì chuẩn bị cho bước rút lui hôm nay. Cuối cùng, tôi cũng chả còn lý do gì để làm ầm ĩ lên nữa.

Thế là Khang, trung tâm cuộc sống của tôi, đã bỏ tôi mà đi vì lý do thế đấy. Tôi mong ước anh hồi tâm chuyển ý bởi những tháng ngày không có anh, tôi sống vật vờ, không mục tiêu, không động lực. Năm thứ tư, mọi người đều bận rộn thi Toefl, thi thạc sĩ, tìm việc làm, còn tôi chỉ lo lượn phố, la cà quán bar, lên mạng, chơi điện tử… Đi Canada với tôi bây giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì. Bạn bè đều thương vì biết tôi bị cú sốc quá nặng với Khang. Điều đó hiển nhiên. Tôi cũng cảm nhận được sự thay đổi của mình, một thay đổi mang tính sụp đổ.

Chính lúc đó, người yêu thứ 2 của tôi xuất hiện. Anh tên Mục, bạn quen trên mạng. Một hôm tôi đang chơi điện tử thì anh gọi tới. Đó là lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện qua điện thoại, mặc dù đã truyện trò trên mạng ngót nửa năm rồi. Anh bảo sắp tới Bắc Kinh công tác, rồi hỏi có gặp nhau được không. Tôi đang cô đơn buồn chán nên chẳng nghĩ ngợi gì, ừ luôn.

Mục hơn tôi 10 tuổi, làm việc ở Thượng hải, là quản lý cấp cao ở một doanh nghiệp nước ngoài. Trên mạng, tôi coi Mục như người anh trai, mọi chuyện vui buồn gì đều kể ra hết. Anh nghe rất chú tâm chú không phải đãi bôi hoặc cho qua chuyện, khiến tôi rất cảm động. Do vậy, tôi dần dần có tình cảm với em, rồi nói chính xác hơn, là cái cảm giác thân thiết như ruột thịt.

Trước khi gặp, chúng tôi đều chưa biết hình dạng nhau, kể cả qua ảnh, vì thế cả hai đều có phần kinh ngạc. Riêng tôi thì vẫn tự tin vào ngoại hình của mình. Khi thấy tôi, Mục cười rất quái, nói rằng không ngờ lại được trò chuyện lâu như vậy với một người đẹp, thật là vinh hạnh. Tôi cũng rất hài lòng về anh. Ba mươi tư tuổi, anh vừa có được vẻ phong trần lại vừa có nét trẻ trung. Đó là điều tôi không ngờ tới.

Hôm gặp mặt là buổi tối cuối cùng trứơc khi Mục rời Bắc Kinh. Cùng anh ăn cơm tối xong, không hiểu nghĩ gì lúc đó mà tôi lại nhận lời mời, theo về khách sạn anh thuê ở, mặc dù trong lòng linh cảm sẽ có chuyện xảy ra, nhưng dường như tôi lại đang chờ nó xảy ra vậy. Lúc đầu, chúng tôi chỉ ngồi trên ghế trò chuyện, sau đó lời cứ ít dần đi, rồi căn phòng bỗng trở nên im phắc khiến người ta thấy dễ căng thẳng hoặc nôn nao. Còn tôi chỉ thấy rạo rực, bụng bảo dạ chắc chắn là sẽ xảy ra chuyện gì đây, nhất định vậy. Anh chợt nhích đến sát tôi, đăm đắm và ngây ngô nhìn tôi chằm chằm. Người tôi căng ra, tim đập dồn, thình thịch. Song khi anh ghé miệng định hôn, tôi đã ngoảnh đi, chẳng phải vì ghét bỏ gì, thậm chí còn thích nữa, nhưng bản năng lại cứ phản ứng vậy. Anh hiểu, lập tức rời khỏi tôi, và hỏi có phải tôi ghét anh ta lắm? Tôi đáp không phải, chỉ có điều chưa quen với sự biến đổi quan hệ như vậy, bởi đã coi anh như người anh trai rồi. Anh cười, tiếp tục nói chuyện, hòng mượn cớ đó làm thay đổi không khí. Ngồi thêm hơn tiếng nữa, tôi bảo đã muộn, phải về trường cho kịp giờ đóng cổng. Xem ra anh có vẻ thất vọng. Thực ra tôi cũng đâu có vui vẻ gì. Rồi cuối cùng tôi cũng ra về, nhưng chưa ra khỏi khách sạn thì chợt nhận ra để quên điện thoại di động, đành phải quay lại. Khi mở cửa ra, thấy tôi, anh rất ngạc nhiên. Tôi nói lý do quay lại rồi đi vào phòng. Đúng lúc tôi định đi ra thì đột nhiên anh ôm chầm lấy tôi từ phía sau và hôn tôi, nụ hôn khiến tôi run rẩy. Anh hôn nữa, không những thế, bàn tay còn lùa sâu vào trong áo tôi. Thoạt đầu tôi chống cự, nhưng rồi tôi buông xuôi dần.

Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận mùi vị đàn ông, sự khao khát và sức mạnh của họ. Thật khó có thể chống lại những cái đó, nhất là khi tâm hồn trống trải đang thì thèm được chiều chuộng, nâng niu. Tôi bắt đầu phối hợp với anh, tuy vụng về nhưng cũng đủ khơi dậy xúc cảm. Qua lớp cửa kính, tôi nhìn thấy trời đầy sao, rồi lại nhìn thấy người đàn ông trần truồng nằm bên tôi, một cảm giác đê mê kỳ lạ lan toả khắp thân xác. Khi bàn tay anh đậy lên vùng kín của tôi, đột nhiên anh hỏi, “Người yêu em đã từng... với em lần nào chưa?” Tôi kiêu hãnh lắc đầu. Anh giật bắn mình, hốt hoảng, “Xin lỗi, anh thật sự không biết em chưa từng làm tình. Nhìn em, anh không thể nào kìm giữ nổi. Em đẹp hơn anh tưởng tượng rất nhiều.” Tôi lập tức mặc quần áo, chẳng nói câu nào, bỏ đi, đột nhiên hiểu ra trên đời này chỉ có các đức ông chồng mới coi trọng việc bạn còn trinh hay không, ngoài ra, đàn ông nào trèo lên bụng bạn cũng hy vọng bạn ít nhất từng một lần kinh nghiệm. Bởi sợ trách nhiệm, sợ ràng buộc, đôi khi chỉ là ngại áy náy.

Tôi cũng chẳng rõ nếu lúc đó Mục cứ làm tới thì liệu tôi có mặc kệ? Song anh đã chủ động dừng lại. Như vậy cũng tốt, tôi vẫn còn là trinh nữ. Hôm sau, Mục rời Bắc Kinh. Trước khi đi, anh ta gọi điện cho tôi, nói vài câu xin lỗi giả tạo, đồng thời ngầm ý rằng khi tôi đã là đàn bà, có thể tới Thượng Hải tìm anh ta. Tôi cười lớn, cười đến mức anh ta hốt hoảng. Tôi nói cần gì phải đi tìm anh ta, đàn ông ở Bắc Kinh đầy. Khi gác máy, cả 2 chúng tôi đều không vui.

Sau đó tôi và Mục không hay biết gì về nhau nữa. Trong cuộc đời tôi, Mục xuất hiện rất ngắn ngủi, chỉ như làn gió thoảng qua mà thôi. Nhưng không ngờ anh đã để lại dấu ấn không thể xoá nổi trong tôi - người đàn ông đầu tiên khiến tôi có được cảm giác về tình dục. Tuy không làm tình với nhau nhưng chính anh đã khơi gợi ra được tiềm thức tình dục, đã kêu gọi được những khao khát vẫn ẩn náu trong tôi khiến từ đó tôi rất hay nghĩ đến đàn ông.

Rồi qua bạn bè, tôi biết đựơc tin ở Mỹ, Khang không hề nối lại tình xưa với ngưòi yêu cũ. Thế là trái tim đóng băng của tôi bắt đầu tan dần. Thậm chí tôi còn quyết định đợi đến hè, khi Khang về nước, tôi sẽ đem tất cả trao tặng cho Khang, dù anh có yêu tôi hay không. Chỉ cần tôi yêu anh là được.

Tháng chín năm ngoái, tôi tham dự một tiệc sinh nhật, quen đựơc Huy. Anh học cùng trường tôi, hơn tôi hai khoá, vào loại người mẫu của trường. Lúc đó Huy đang đánh cược với đám bạn rằng chỉ cần 13 ngày là sẽ đưa được lên giường nữ sinh thứ 13 đi từ trong lớp tôi ra, nếu không sẽ phải ăn 13 miếng đậu phụ thối. Đám bạn đòi cược vậy vì biết Huy cực kỳ sợ và ghét món ăn này. kết quả là tôi đã khiến Huy phải ăn hết 13 miếng đậu ấy. Mấy năm qua, sau khi tốt nghiệp, Huy lang thang trong giới văn nghệ, tuy chưa làm nên danh tiếng gì, nhưng vẫn đẹp trai như thế. Tối đó, khi kết thúc sinh nhật, Huy tiễn tôi về nhà.

Huy thẳng thắn bảo rằng muốn làmbạn thân tôi, và xin tôi cho anh cơ hội. Xem ra lần này Huy nghiêm túc. Nhưng tôi vẫn coi như đùa, nghe xong cho qua. Không ngờ anh theo đuổi thật. Nhưng tôi không chấp nhận. Loại đàn ông như Huy không thể đem đến cho tôi cảm giác an toàn, cũng như không thể có đựơc cảm giác mái ấm.

Một hôm, tôi tới nhà Huy chơi. Lúc sắp về thì trời mưa. Huy bèn kéo tôi vào xem video ở phòng khách. Đến khi phim có cảnh sex tay Huy cũng bắt đầu ngọ nguậy không yên. So với Mục, Huy vuốt ve khéo léo và chính xác hơn nhiều, chỉ trong thoáng chốc đã khiến tôi thèm muốn đến không chịu nổi. Sau khi giúp tôi cởi hết váy áo Huy dịu dàng hôn khắp người tôi - bằng môi, bằng lưỡi… khiến tôi thấy như mình chấp nhận Huy đến nơi rồi. Đột nhiên tôi nhớ tới Khang, người tôi yêu, bèn đẩy Huy ra, nói “Xin lỗi, không đựơc đâu anh, em chưa từng thế này.” Huy ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục hôn tôi, bảo, “Anh sẽ cẩn thận, sẽ không làm đau em đâu…” Rồi Huy nằm lên bụng tôi. Tôi lăn người đi. Huy cho rằng tôi xấu hổ hoặc sợ hãi gì đó nên cứ tiếp tục, mỗi lúc thêm thô bạo hơn. Tôi đột nhiên hét to, “Anh mà quyết tâm bằng được, tôi sẽ kiện anh tội hiếp dâm.” Huy hoảng hốt ngồi dậy. Tôi úp mặt vào ngực Huy, nức nở.

Lúc đó tôi nghĩ rằng, thậm chí ngay cả tôi cũng không hiểu nổi. Thực tế tôi chỉ mang máng hiểu tôi vẫn có cơ hội quay lại với Khang, nhưng một khi đã biết tôi không còn trinh trắng, nhất định anh sẽ gạt bỏ tôi ngay, tôi chắc vậy. Mà dù không là Khang thì với bất kỳ đức ông chồng tương lai nào của tôi, nếu biết được điều đó, tôi sẽ phải ăn nói sao đây, khi bị hỏi? Dần bình tĩnh lại, tôi nói với Huy, “Anh có thể động tới bất kỳ chỗ nào, trừ việc biến em thành đàn bà, đựơc không?” Những ngày sau đó, quả thật Huy rất nghe lời, không hề có ý định chiếm đoạt tôi nữa. Nhưng nếu chỉ hôn hít, vuốt ve, thì chính người khổ sở và khó chịu lại là tôi, có khi còn hơn anh nữa. Nói thực, thường khi Huy hâm nóng thân xác tôi thì cả người tôi đều căng ra vì thèm khát đựơc thoả mãn. Tôi đã 23 tuổi, cái tuổi đã biết khao khát cảm giác đựơc trở thành đàn bà. Nói như vậy, tôi không thấy mình có gì là xấu xa cả, bởi cái nhuc ầu đó là rất chân thành và thực tế, muốn trốn tránh nó cũng đâu phải sự dễ dàng. Song tôi lại sợ sẽ khó ăn nói sau này, với chồng tôi. Trong một khoảng thời gian dài tôi rối rắm và đau khổ bởi cái sự vừa muốn vừa sợ đó. Tôi rất muốn giải phóng thân xác mình, muốn đựơc thoả mãn sự thèm khát song lại cũng muốn trong trắng bước về nhà chồng. Một lần, thấy tôi khổ sở vì chịu đựng nỗi giày vò ấy, Huy dí dỏm đùa, “Hay là mai em lấy luôn anh, hoặc lấy quách ai đó cho xong.”

Nhiều lúc tôi cũng thấy thật nực cười. Mình tự làm khó mình, rồi đâm làm khó cả người yêu mình lẫn người mình yêu. Nhưng tôi bừa bãi sao đựơc, khi chồng tôi dứt khoát sẽ thắc mắc về tấm thân đã “nhuốm bụi” của tôi, và rồi sẽ kéo theo biết bao phiền phức khác. Tôi hiểu rõ, về mặt tư tưởng, tôi giờ đây cũng chẳng trinh trắng hơn những “đàn bà” khác bao nhiêu, thậm chí còn nhìeu tà niệm hơn họ. Nên tôi thực sự không còn muốn làm trinh nữ nữa.

Nhưng tôi không thể không làm.

Quote:
Những truyện này là trích trong 1 cuốn sách hả anh Xit?
Đúng rồi em. Đây là giới thiệu về sách trên Tiền Phong VDC:
http://tienphong-vdc.vdconline.com/v...6137&cat_id=91



------------------------------
Cấm cho trai tựa gái kề
Cấm cho người cũ trở về duyên xưa
Xit is offline  
 

KLNetBB - Member of Kimlien Network
Copyright © 2002-2009 by dcuongtran
Skin designed by Kusanagi - Banner designed by FunkyJan
Powered by vBulletin® Version 3.6.8
Copyright ©2000 - 2016, Jelsoft Enterprises Ltd.