hic, em mới chỉ viết được đoạn đầu thôi
, nhưng nói chung là sẽ post hết mức có thể của em
, chị biết thừa bọn dân A viết chuyện thì....lắm đấy
IV/ Bước đầu học phép thuật.
Ngôi nhà của Minki không hẹp như nó tưởng. Nhìn chiều rộng ta cũng có thể đoán được chiều rộng của ngôi nhà. Nhưng điều mà Linki chú ý không phải là diện tích ngôi nhà mà là kiến trúc của ngôi nhà. Nhìn từ phía bên ngoài vào nó chỉ là một trong những căn hộ bình thường của dãy phố, nhưng cách mà người xây nó thì quả thật là tuyệt vời. Tầng một là một vườn cây tự nhiên và những cây cổ thụ thì chứa một cầu thang bí mật bên trong để dẫn lên gác hai, đó là một trong những căn phòng mà ít người biết tới và chỉ những người được xem kết cấu mới có thể phát hiện ra. Nếu đứng từ ngoài cửa nhìn vào thì tầng một là căn vườn còn tầng hai là những căn phòng nhỏ bé với cầu thang là những dây leo làm bằng nho.
Ngắm nhìn căn nhà một cách mê mẩn, Linki hầu như quên hết mọi chuyện xung quanh.
_Linki, vào phòng đi, Maza đang đợi.
_ Minki, làm thế nào anh lại có thể xây dựng được một ngôi nhà như thế này?
Cười bình thản, Minki:
_ Anh chỉ cần xây dựng nó trên máy và úmbala thế là phép thuật của dòng Peot sẽ giúp ta làm điều đó.
Linki không hỏi thêm gì nữa, nó chỉ lặng lẽ đi theo Minki vào một phòng bí mật. NHưng một điều vẫn làm nó băn khoăn đó là nếu như thế giới mà nó và Minki được sinh ra thì con người đâu cần có sức lao động làm gì khi người ta muốn làm gì cũng có ?
_ Có những thứ chúng ta vẫn phải tự làm bằng tay chứ không phải cái gì cũng có thể tự tạo ra bằng phép thuật.
Linki ngẩn người nhìn MInki, cứ mỗi lần nó nghĩ gì thì anh cũng trả lời nó ngay. Nó tự hỏi mình chẳng lẽ cũng có khả năng như thế, một khả năng có thể đọc xuyên qua tư tưởng của ngưiờ khác.
Cửa phòng mở sẵn, Maza ngồi trên chiếc ghế bành rộng được đẽo ra từ một thân cây.
_ Maza!
Nó không nói thêm, chỉ lặng lẽ cúi chào. Trông Maza già hơn trước rất nhiều trông cô như thêm vào vài chục tuổi của ai đó thế.
_ Ta không còn đủ thời gian nữa đâu, con phải nhanh lên!
Linki quỳ gối trước bà bảo mẫu, lặng lẽ…. Maza đặt tay lên đầu nó lẩm bẩm một thuật điệu:” Kihamo mat rit”. Xung quanh nó bỗng dưng bùng lên, một ngọn lửa xanh bao trùm khắp gian phòng. Linki thấy hình như mình đã hóa thân thành một người khác vậy. Rồi đột nhiên một cái gì đó xâm nhập vào toàn cơ thể, nó thấy một luồng sinh khí mới đang xâm nhập cơ thể. Cảm giác lẫn lộn: nóng nảy, tràn trề, …. Cả thân người Linki nóng ran rồi lại lạnh ngắt như tảng băng. Không thể kìm hãm được.
_ A!A!A!A!A!A!A!
Tiếng hét bật ra một cách tự nhiên khiến Linki không thể điều chỉnh. Gian phòng nổ tung, không còn sót lại một đồ vật. Dường như mọi thứ vừa trải qua một cơn giông tố. Mọi vật mờ đi trước mắt, Linki ngất lịm trong lòng bàn tay của Maza.
Trong cơn mê man, Linki nhìn thấy nhiều thứ. Nó thấy mình ngày xưa khi ở một thế giới khác, thấy cả Minki trong bộ trang phục kì lạ. Hình ảnh không rõ nét mà cứ mờ ảo, nó không thể nhận ra được thứ gì ngoại trừ nó và Minki. Lẩn khuất trong giấc mơ là nỗi sợ hãi vô hình với nó, một nỗi sợ miên man không có cách gì ngăn cản nổi. Giấc mơ đã làm cạn kiệt dòng sinh lực nó. Cảm giác cơ thể lại nóng ran, mồ hôi túa ra như nước. “Hình như có ai đang quệt mồ hôi cho nó” – Linki thầm nghĩ. Hé đôi mắt mờ nhòa của mình, Linki thấy Minki ngồi bên cạnh, đang cần mẫn hạ nhiệt cho nó. Gương mặt mọi khi bình tĩnh là thế mà nay lại hiện lên nét gì u buồn, sầu thảm.
_ Em dậy rồi à ? ANh cứ lo……..
Nét bối rối thoáng hiện lên nét mặt của Minki, dường như anh cố che giấu nó điều gì.
_ Em nằm thế này bao nhiêu lâu rồi?
Linki mở miệng mà thấy mồm khô khốc, trong cổ nó dường như đã từ lâu không có một giọt nước nào.
_ Khoảng ba bốn tiếng rồi. Maza gửi lời xin lỗi vì đã bắt em quá sức.
Khẽ khàng lắc đầu và cười, Linki bảo với anh nó rằng đó là do nó còn quá kém cỏi.
Bữa ăn tối diễn ra nhẹ nhàng với một miếng Pizza. Mọi thứ trong mồm đáng ngắt,Linki không thể nuốt nổi. Maza vẫn lặng lẽ nhìn nó ở góc bàn. Không ai nói với ai một câu gì, cuối cùng, Minki phải lên tiếng :
_ Em cần phải ăn thật nhiều và lấy sức. Khóa huấn luyện để giúp em phục hồi công lực phải được kết thúc nhanh chóng. Maza không còn nhiều thời gian.
Linki lặng lẽ gật đầu. Nhiều câu hỏi lại xuất hiện thêm trong đầu nó. Tại sao nó lại mệt khi được thêm công lực vào người hay tại sao cũng như chúng nó mà Maza lại già đi như thế hay tại sao nó lại……… Nó nhìn thấy nụ cười mỉm trên môi của Minki, dường như anh đang vui vì đứa em đã lấy lại sức lực và bản tính luôn luôn tò mò của Linki khó có thể thay đổi.
Vài ngày hôm sau, khi Linki đã có thể bình thường như mọi khi, Maza dậy cho nó cách chế ngự năng lượng Peot trong người. Bản tính thông minh, Linki không khó khăn mấy với chuyện học tập những điều này. Giờ, nó đã có thể điều khiển được các luồng Peot theo ý muốn. Maza khen nó học nhanh nhưng bản thân nó cũng hiểu rằng nó còn một tính xấu chết người : Sự nóng nảy.
_ Không đâu, Linki ạ! Các Peot trưởng thành thì hầu hết đều ôn tồn và điềm đạm. Nhưng các em đâu phải những ông già , bà già? Các Peot trẻ phải biết cách làm việc và chơi hết mình nếu không thì sớm muộn các em cũng chìm vào trong bóng đêm của tuổi tác. _ Maza ân cần giải thích.
Ngồi một mình trong bóng tối, Linki suy ngẫm về những ngày qua của nó. Nó không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra cũng như tại sao. Nhưng dường như nó đã chấp nhận số phận này. Mặc kệ mọi thứ, mặc kệ những thứ gì sắp diễn ra nó vẫn phải chiến đấu. Tự dưng nó nói:
_ Ongs al iench aud
Cả gian phòng rung lên bần bật, oằn oại mình.
Kế đấy là tiếng bước chân ai đó chạy lên cầu thang…
V/ Luồng sinh khí tà ác.
Ban nhạc Blackgon nhảy một cách điệu nghệ trên sân khấu. Hàng ngàn khán giả đứng dưới vỗ tay, hò hét. Họ như đắm chìm trong điệu nhảy của BG. Quả thật nhóm nhạc này cũng xứng đáng khi được gọi dưới cái tên Hiphop’s King. Điệu nhảy tàn, Blackgon tiến vào trong nhường lại sân khấu cho nhóm nhạc được yêu thích. Họ mệt mỏi thở dài trong phòng.
……….
Bầu trời hôm nay không yên ắng như mọi khi. Dường như để báo hiệu một cơn mưa mới sắp đổ bộ, nó cứ ì ầm không yên. Sắc trời chẳng còn xanh nữa mà thành đỏ, đặc quánh một màu. Trên đường phố, gió cuốn xào xạc, ai cũng muốn mau chóng về nhà. Thế nhưng vẫn còn một vài người trong số những người vội vã vẫn còn trên đường. Trong số đó có Blackgon. Sự mệt mỏi sau buổi biểu diễn thấm đậm trong từng cơ bắp, nó như hủy diệt tất cả mọi thứ! Blackgon dường như cũng cảm nhận được một thứ nguy hiểm gì đang đến gần. Tài xế lái nhanh hơn bình thường, Quành trái, xe mất đà do đi quá nhanh. Chiếc xe lật úp, một đường phanh đen sì trên đường. Chiếc xe nằm ngửa, hai bánh sau còn lăn đều……..
Vụ tay nạn dường như đã lấy đi sinh mạng của những thanh niên ấy. Nhưng không, cánh cửa xe bật mở. Năm chàng trai bước ra – trông như không hề có vụ tai nạn nào vừa xảy ra. Một thoáng cười xuất hiện trên khuôn mặt họ. Họ tiếp tục bước trên lòng phố với cơn mưa như trút
……………..
Nghe thấy tiếng động, Minki vội vã chạy lên gác. Một gian phòng nữa lại bị phá tung. Mọi thứ dường như vừa qua một cơn bạo động…. Đồ đạc nát tươm. Trong phòng còn nghi ngút làn khói ảo của câu thần chú. Maza chạy vội từ dưới gác lên.
_ Tôi có cho phép cô dùng thần chú không? Cô có biết mình đang làm cái gì không?
Chưa bao giờ nó thấy Maza như thế, Cơn bực tức lên tới đột độ, không chỉ thể hiện trong giọng nói mà còn cả nét mặt nữa. Từng đường gờ của mắt và cằm hiện lên rõ mồn một. Trông mặt cô nhăn nhúm lại.
Minki đứng sững trong không gian. Một nỗi lo sợ mơ hồ bao trùm lấy anh. Anh không phải là Peot Nahn - người có thể cảm nhận được ma quỷ. Trên khuôn mặt tưởng chừng như không biết nóng giận ấy nay lại vừa nóng giận, vừa lo âu. Nhưng đó cũng không hẳn là cảm giác trong anh. Có một phần nào đó hạnh phúc. Sau bao nhiêu năm, cô em gái bé bỏng Linki mới về bên anh, anh cảm nhận được đứa em, một Peot Caracas – người thủ lãnh của Peot, anh vui sướng vì đứa em anh giỏi đúng như những gì sử thi viết nhưng….. nó không hiểu…
Linki vẫn đứng im. Hình như những gì vừa diến ra không ở trong dự định của nó. Nó bàng hoàng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhìn vẻ mặt Minki và Maza,nó biết chắc rằng mình đã gây nên một tội tày trời khó lòng tha thứ.
Ba người cứ nhìn nhau, theo đuổi những dòng suy tư khác nhau. Thời gian từ từ trôi một cách chậm chạp. Gần một tiếng đồng hồ ba người bên nhau bất động. Mãi sau,Linki mới lên tiếng:
_ Maza, bà hãy nói cho ta biết ta đã làm chuyện gì rồi ư?
Một nụ cười nở trên khuôn mặt Maza, nó phát ra thành tràng “ Ha, hả” mà con người ta khó có thể đoán được là bà đang vui hay đang buồn.
_ Con đã thay đổi mà ngay con cũng không biết…. Ban đầu, con nhìn ta với ánh mắt một người bạn rồi thì xưn cháu, rồi xưng ta. Bản thân giọng nói của con cũng đã thay đổi, chau chuốt và mượt mà đúng chất giọng của Caracas…
Mặc cho Linki nhìn bà với ánh mắt tò mò thắc mắc, Maza vẫn tiếp tục nói như để tranh thủ thời gian.
_ Ta không còn nhiều thời gian nữa, Linki, Minki ạ. Ta sẽ tranh thủ nói hết những điều ta biết lúc này cho các con nghe. Nghe xong, ta sẽ trao cho Linki nốt những sức mạnh mà cô bé cần phải có cũng như trao lại di vật từ các đời trước của Caracas. Nhưng trước hết ta phải nói cho con biết, Linki ạ. Cứ mỗi khi con đọc một câu thần chú vô ích, không để diệt trừ cái ác thì con phải đọc bùa yểm để không cho một con quỷ nào sống dậy. Nếu không, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại là việc cả gian phòngnổ tung như thế này đâu. Có lẽ, một con quỷ cũng đã thức dậy nhờ bùa chú của con. Đừng bao giờ đọc thuật ngữ Peot khi chưa cần thiết, nhớ đấy!
Giọng Maza ngày càng yếu hơn:
_ Ta mệt, đang rất mệt. Minki hãy chạy vào phòng ta lấy cái hộp ta bọc trong tủ ra đây.
Lờ đờ mệt mỏi hơn bao giờ hết, Maza khép hờ đôi mắt mình trong sự mệt mỏi. Tuổi già hằn rõ trên mặt hơn bao giờ hết.
Minki chạy vội từ dưới hành lang lên.
_ Linki, ….. ta không còn….. sức để dạy cho con phép thuật nữa….. Nhưng ta tin rằng bản thân con có thể học được. Tất cả ta trao lại cho con…. Lại gần đây nữa đi…
Bất giác hai hàng nước mắt lăn dài trên má Linki. Nó chưa bao giờ chia tay một ai cả nhất là khi người đó sắp đi khỏi thế gian. Ngay cả khi bố mẹ biến mất nó cũng không khóc, bởi bản thân nó tin rằng một ngày kia tất cả sẽ quay trở lại. Nhưng giờ thì khác, nó biết chắc chắn nó sẽ phải xa Maza.
_ Đừng khóc, Linki… Ơ kìa, con nín đi. Chúng ta có xa nhau mãi đâu, ta chỉ tạm chia tay thôi! Khi nào con trở về thế giới của chúng ta thì chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Lấy tay khẽ quyệt nước mắt, Linki vẫn không giấu được vẻ mặt xúc động. Minki ôm khư khư chiếc hộp trong tay,như thể anh đang giữ một vật gì không thể đánh mất.
_ Hai con nghe đây, toàn bộ pháp thuật đáng ra ta phải đích thân dậy cho con thì ta lại không thể. Điều này là một sự bất hạnh với Hestin – dòng họ dạy cho Peot. Nhưng ta đã ghi lại tất cả những điều con cần biết. Ta tin cùng Minki, tài năng của hai con sẽ tỏa sáng và giúp cho hai đứa trở về thế giới của Peot.
Lặng lẽ cúi đầu, Minki không nói câu gì. Anh như đã được chuẩn bị trước cho sự ra đi này của Maza. Linki thì không khỏi bùi ngùi. Đôi mắt nó đỏ ngầu, mọng nước. Đột nhiên có quá nhiều sự kiện xảy ra với nó trong thời gian gần đây. Nhiều thứ xuất hiện mà nhiều người ra đi.
_ Giờ hãy nhận ở ta lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho hai con.
Minki cúi đầu để bà hôn lên trán còn Linki nắm khẽ tay bà. Đó là phong tục lâu đời của Peot dàng cho Hestin.
Hai người đứng khẽ khàng, bất động khoảng vài phút. Không gian nặng trịch. Không một tiếng động, mọi thứ như đóng băng. Chợt Minki lên tiếng:
_ Nhanh, Linki. Để Maza xuống dưới ghế salon, cho bà ngồi thẳng đứng. Mau kẻo không kịp. Em hóa thân để thành người thường rồi lau nước mắt đi. Linki không hiểu anh nó nói gì cả nhưng nó cũng cắm cúi làm làm theo không một lời nói, một câu hỏi. Dường như cái chết của Maza đã đánh ngã các ham muốn tò mò trong nó.
Maza ngồi tựa trên chiếc ghế salon đỏ. Mặt bà đột nhiên hồng hào trở lại, trông như chỉ đang thiu thiu ngủ. Nhìn cảnh tượng ấy, Linki định chạy ra ôm chầm lấy bà nhưng bị Minki níu tay lại.
_ Anh làm gì thế ? – Linki cáu kỉnh hỏi.
_ Nghe này Linki, nghe không Maza tỉnh lại.
Tuy không hiểu ông anh đang nghĩ gì nhưng nó vẫn im lặng. Vẻ mặt của người anh khiến nó hiểu là không nên trái lệnh.
_ Trong suốt thời gian ở trái đất, Maza không phải là Peot, bà ta không thể có thân hình mà chỉ là linh hồn đi theo để bảo vệ chúng ta thôi. Khi anh tỉnh lại thì đồng thời bà ta cũng phải hóa thân vào một người nào đó. Maza chỉ là cái tên của người kia thôi. Khi bà ta trở về rồi thì thân xác lại trở về chính với chủ nó.
_ Thế trong suốt thời gian đó thì linh hồn kia ở đâu?
_ Đó là một bí mật của dòng họ Hestin, không ai có thể biết được.
_ Nhưng có một điều…….
Minki nhìn đứa em gái bé bỏng. Ánh mắt anh chứng tỏ những điều mà anh sắp nói hoàn toàn là cầu khẩn. Minki đang van vỉ đứa em gái hoàn toàn tin những gì nó nói.
_ Anh cứ nói, em tin!
Nghe được câu nói bảo đảm này của Linki nó mới hoàn toàn yên tâm. Khẽ khàng:
_ Nghe nè, anh không biết Maza này là bạn hay thù. Cô ta có thể là quỷ cũng không biết chừng. Và anh cũng không thể biết được là cô ta có nhớ gì trong suốt quãng thời gian bị người Hestin trị vì trong bộ não không…
Ngập ngừng một lúc, anh nói tiếp:
_ Em phải hoàn toàn cẩn thận với Maza, không thể lỏng lơi với cô ta được. Đừng vì cô ta giống với Maza mà em động lòng. Hoàn toàn không. Đừng để hở bất cứ điều gì ra.
Dường như đã yên tâm khi dặn dò cô em xong, Minki quay gót bước vội xuống dưới nhà. Nghe tiếng lục cục và tiếng người nói, Linki cũng có thể đoán được Maza đã hồi sinh.
Nhìn lặng lẽ ra trong không gian, Linki hồi hộp chờ đợi mọi thứ sắp xảy ra………
_ Minki, sao tao lại ở đây?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Linki đoán ra ngay là Maza đã tỉnh.
_ Mày chẳng ngất đi rồi Linki phải đưa về đấy là gì?
_ Thế Linki là ai?
Linki lặng lẽ đứng lên gác. Nó hồi hộp không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra và liệu Maza “này” có phát hiện ra điều gì không hay là cô ta còn nhớ chuyện trong quá khứ hay không.
_ Linki xuống đây!
Nghe thấy giọng Minki gọi, nó vẫn lặng lẽ và từ từ đi xuống. Nó vẫn sợ cái cảm giác phải đối mặt với Maza, sợ ánh mắt của Maza.
_ Tôi đành chết với cô thôi, Maza ạ, có lẽ cú ngất của cô mạnh đến nỗi cô không còn nhớ một thứ gì nữa! – Minki giả vờ dằn dỗi – Đây là Linki, em gái tôi. Nó vừa trở về từ Úc. Hôm qua chẳng vào lớp cô giới thiệu là gì!
Maza nhìn nó có vẻ không hài lòng. Tận sâu thẳm trong lòng cô vẫn thấy một thứ gì đó mơ hồ. Hình như phép thôi miên của Minki không có hiệu lực. Bỗng nhiên, một giọng nói lạ xuất hiện trong đầu Linki “ Cô ta vẫn không tin lắm đâu,nhưng anh sẽ cố gắng làm cho cô ta phải tin! Anh không thể dùng thuật thôi miên nhiều nếu không thì cái đầu cô ta sẽ nổ ra như trái cam mất”. Linki nhướn đôi lông mày nhìn Minki, nó quá kinh ngạc vì khả năng của ông anh.
_ Thôi, tôi phải về đây. Có lẽ tôi phải nghỉ ngơi sau những gì đã xảy ra với bản thân mình.
_ Ừ, có lẽ vậy.
Minki tiễn Maza ra khỏi cửa. Linki ngồi lặng lẽ trong phòng. Trong đầu nó có một chút gì đó sợ hãi, có một chút gì kinh hoàng. Trong vòng tay nó, Maza lịm đi, cơ thể lạnh ngắt, không một dấu hiệu nào chứng tỏ là cô sẽ sống. Vậy mà… Giờ thì sao? Maza kia, đnag đi lại nhưng lại là Maza, cô ấy sống – bình thường và khẻo mạnh như chưa hề trải qua cõi chết. Nhưng hơn cả thế, một linh hồn khác có thể sống trong một cơ thể mà linh hồn khác vừa chết đi. Không, cô không muốn nghĩ nữa…. Phải chăng Linki cũng là một kẻ trú nhờ, phải chăng trong nó cũng tồn tại một linh hồn khác. Và khi nào nó trở về với người Peot thì linh hồn kia cũng sẽ sống dậy, sống cuộc sống của nó như Maza. Hàng ngàn ý nghĩ u ám bao quanh Linki. Hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên má……
Minki đứng ngoài cửa, lắng nghe những gì Linki tự nhủ. Anh chỉ lặng lẽ. Không thể an ủi đứa em gái, anh còn đau khổ hơn. Cảm thấy bất lực và vô vọng! Mọi thứ dường như đang tuột khỏi tay Minki, mọi thứ…… Maza, Linki, quyền lực…….
Sau những việc vừa trải qua, ngôi nhà trở nên vắng lặng tới đáng sợ. Hai anh em ngồi lặng lẽ bên nhau ăn bữa ăn tối. Không một ai nói với nhau câu nào. Bầu không khí u ám bao trùm lên tất cả. Minki nhắm mắt, cố thử tưởng tượng xem cảm giác của cô em như thế nào nhưng anh giật mình. Trong đầu Linki là một sự hỗn độn khủng khiếp. Anh đành phải mở lời trước:
_ Linki ạ, anh biết em đang rất băn khoăn vì trường hợp như của Maza, nhưng em có thể tin chắc rằng em không như thế, em là một thực thể sống riêng biệt. Ít ra là trên đời này theo anh biết thì chỉ có Maza như vậy thôi!
Nhìn mặt Linki, anh đoán nó vẫn còn băn khoăn và buồn.
_ Nhưng trên tất cả em phải dẹp hết nỗi buồn đi. Em còn phải chiến đấu. Tuy không rõ ràng nhưng anh có thể cảm nhận thấy một luông khí tà ác đã sống dậy.
Câu nói ấy như cởi mở lòng của Linki, nó òa khóc như một đứa trẻ. Lặng lẽ đến bên Linki, anh để cho nó khóc trong lòng, vỗ về nó như một đứa trẻ.
Giòng nước mắt cạn khô, cuốn theo cả những nỗi lòng của Linki. Ngoài trời, gió rít kinh khủng, mây đen giăng kín báo hiệu một cơn mưa rào. Sấm chớp bắt đầu rạch những đường loằng ngoằng trên bầu trời. Cơn mưa chỉ đơn thuần là mưa hay báo hiệu một luồng sinh khí tà ác sắp sống dậy ?
…………
Nhóm nhạc Blackgon vẫn đang điên cuồng múa trên sân khẩu. Quả thật khả năng nhảy Breakdance của họ chẳng ai có thể bằng. Đặc biệt là hôm nay với màn trình dưới “ Quỷ thần” thì đẳng cấp của họ chẳng ai có thể vượt nổi. Dưới ánh chớp loang loáng, Blackgon thể hiện những động tác dẻo uốn **, trông họ như những cây sợi chống chọi với mưa. Nếu như không biết trước ta khó có thể bảo đó là con người. Màn trình diễn chấm dứt, khán giả vỗ tay không ngớt. Trời đổ cơn mưa rào sau nhiều lúc chịu đựng. Khán giả không bỏ về mà vào các lán dựng sẵn chờ đợi màn cuối cùng : “Quỷ đêm”. Dường như tất cả nhóm nhảy đều tiên liệu được trước cơn mưa. Không có gì bất ngờ, Blackgon nhảy xuống nền đất, họ bắt đầu nhảy điệu nhạc câm lặng, không đệm. Từng dòng xoáy nước xuất hiện trên sân khấu, quật những chiếc vòi trắng của mình xuống như thể được điều chỉnh. Ánh mắt Black tà ác hơn bao giờ hết, trong cơn mưa họ quằn quại, gồng mình. Tiếng khán giả hò hét phía dưới. Một Black lột xác! Bỗng nhiên hắn trở nên khổng lồ. Khán giả càng hét to tợn, họ bất ngờ vì khả năng này của Black….
Tiếng thét thất thanh………. Nhóm khán giả cổ vũ dường như đã nhận ra đó không phải là trò diễn mà là trò nguy hiểm. Cả bốn người của Black đều đã lột xác. Trông họ không còn giữ nét gì của con người. Mà cũng thực ra là có, có thân hình. Mặt thì mọc thêm hai chiếc sừng làm cho phá vỡ sắc cạnh. Hàm lồi ra khiến cho người ta thấy mình như một con chuột nhỏ trước hàm trắng ởn của con quái thú. Mắt chúng đỏ ngầu, nổi lên một chấm đen li ti để người ta có thể tưởng tượng đó trước kia đã từng là mặt một con người.
Săn đuổi, thèm khát, “máu..máu” – đó là những gì mà năm con quái Black nghĩ. Nó thèm mùi máu tanh. Chạy đuổi theo những người đã từng là khán giả của mình. Nó mổ bụng, ăn sống không còn một người. Dưới cơn mưa như trút không ai thấy dòng máu đang dần xóa rửa. Không ai cứu họ bởi đây là cánh đồng xa trung tâm – Black muốn tạo thêm cảm giác rùng rợn. Gần năm trăm con người biến mất trong vòng một đêm, không dấu vết.
Gạt một cánh tay vướng vào răng, con Black khục khoặc cái gì đó với lũ bạn. Chúng nó lại ha hả, thỏa mãn sau những gì vừa đánh chén. Nó hạnh phúc rùng mình trở thành những chàng nhảy Breakdance như bình thường. Lên chiếc Ferary, chúng trở về nhà như vừa chẳng có chuyện gì xảy ra. Đằng sau, cỏ mọc lên nhanh chóng, mưa rơi nặng hột như xóa tan vết máu. Cả một vùng rộng lớn không còn dấu vết gì về việc gần năm trăm con người vừa bị tàn sát. Chỉ văng vẳng đâu đó là lời ai oán rền xiết……….
………………