Cái chết của Kurt Cobain
Đây là sơ đồ của Green House - Nơi Kurt tự vẫn
Vũ khí
Một lần, chúng tôi ngồi trong gara ôtô và cãi cọ. Kurt đập trống thình thình, hơn nữa anh ta đập với một vẻ đầy cay đắng khiến người hàng xóm buộc phải gọi cảnh sát. Khi sáu viên cảnh sát ập vào, tôi và Kurt đã bắt đầu cãi nhau dữ dội: khi trả lời câu hỏi của cảnh sát trong nhà có vũ khí không, Kurt trả lời không, còn tôi đ ãnói là có. Mọi việc diễn ra gần như một cuộc ẩu đả và cuối cùng cảnh sát đã bắt Kurt đem đi. Tôi luôn phản đối gay gắt việc trong nhà có vũ khí. Có thể, tất nhiên, cần thiết có một cái gì đó để phòng vệ, nhưng không thể biến căn nhà thành một kho vũ khí. Nói thật ra, thỉnh thoảng tôi và Kurt có xung đột, nhưng chưa bao giờ điều này dẫn đến ẩu đả…Chưa chắc gì tôi có thể tìm được người chồng tốt hơn. Kurt là một người trung thành với thuyết nam nữ bình quyền, thậm chí anh ấy đã từng lên trang nhất tạp chí “The Advocate” – một cuốn tạp chí phát hành trên toàn lãnh thổ Mĩ dành cho nam nữ đồng tính.
Courtney.
Tôi yêu thích vũ khí, và tôi rất thích nổ súng.
Kurt. 1994.
Đây là vấn đề tự vệ. Như các bạn biết đấy, tôi không hề có vệ sĩ, ngay cả những người kém nổi tiếng hơn tôi và Courtney nhiều cũng bị tấn công hay giết hại. …Ngôi nhà tôi ở có lắp đặt hệ thống báo động, và riêng tôi có những khẩu súng cùng với những băng đạn đầy ắp, nhưng tôi cất giữ chúng ở những nơi an toàn, trong buồng của tôi, trên tủ để tránh trường hợp Franses vô tình động phải. Tôi còn có một khẩu súng trường M-16, tôi rất thích bắn khẩu súng này. Nói chung, đây là môn thể thao duy nhất đã cuốn hút tôi. Nhưng điều này không hề giống một chút nào với sự say mê điên cuồng đối với vũ khí. Tôi chưa bao giờ quan tâm một cách thái quá đến chúng.
Vấn đề là ở chỗ, tôi không phải là người khoẻ mạnh và không thể nói tôi có thể trói chặt một thằng trộm, kẻ đột nhập vào nhà tôi cùng với súng lục hay ngay cả khi hắn chỉ cầm dao. Nhưng dù sao đi nữa tôi không hề có ý định sẽ đứng sang một bên và quan sát tên khốn nào đó phá hoại gia đình hay cưỡng hiếp vợ ngay trước mặt mình. Nếu như có điều gì tương tự xảy ra, tôi sẽ không một chút đắn đo tặng cho chúng những viên đạn vào đầu.
Chính vì vậy xin nhắc lại một lần nữa, tôi cất giữ vũ khí chỉ với mục đích tự vệ. Thỉnh thoảng tôi chí bắn giải khuây ở nơi nào đó cách xa nhà như một môn thể thao. Tôi muốn điều này phải rõ ràng với tất cả mọi người.
Kurt. 1994.
Cả cuộc đời của anh ấy gói gọn trong một câu:” Anh sống chỉ vì Franses và em ! ”. Hãy xem cuộc phỏng vấn Kurt. Anh ta luôn mồm nhắc đến việc muốn phá tan cái đầu của mình thành từng mảnh nhỏ.
Thậm chí Kurt còn cầm súng đến thăm tôi trong bệnh viện một ngày sau khi sinh con gái của chúng tôi. Lúc đó anh ta đã doạ sẽ tự tử. Tôi cố gắng đoạt lấy khẩu súng trong tay Kurt, tôi nói chẳng lẽ con gái chúng mình sẽ mất cha mẹ ngay sau ngày sinh của nó ư. Tôi đã thuyết phục rất lâu và cuối cùng Kurt đã đưa súng cho tôi.
Courtney. 1994.
Anh ta đã nói dối các bạn từ đầu đến cuối. Từ khi sinh ra Kurt chưa bao giờ bắn cái gì trừ một lần duy nhất. Sự thật, có một lần Kurt nói với tôi:” Anh đã sẵn sàng bắn”.Ừ thì bắn, nhưng bắn thế nào. Bắn ai? Bắn cái gì? Vâng , và thậm chí anh ta còn chưa một lần có mặt trong một nhà tập bắn nào.
Thật sự trong nhà tôi, vấn đề này được đề cập đến thường xuyên. Tôi cũng có một khẩu súng lục để tự vệ, Nhưng khi Kurt mang shortgun về nhà, tôi đã phát khùng. “Ê Kurt, anh còn nhớ chứ - Tôi hỏi anh ta ,- anh cầm cái gì vậy, đồ chơi hả?” Quả thực đó là một thứ rất nguy hiểm, càng nguy hiểm hơn khi mà nó có trong tay những người nóng nảy và dễ bị kích động như Kurt, trong Kurt ít nhất có hai con người, một người thường xuyên rơi vào trạng thái trầm uất nặng nề, người thứ hai luôn bị ám ảnh bởi ý định tự tử.
Courtney. 1994.
Nguyên nhân chính làm tôi đã không thể kềm chế được mình vào ngày 18 tháng Ba, đó là sau khi quay trở về từ Rome, chỉ sáu ngày sau, Kurt trở về nhà trong tình trạng ngây ngất vì ma tuý và quả thật tôi không thể chịu đựng nổi, tôi đã phát khùng và cư xử như một con điên. Nếu như có thể lùi lại thời gian trở về trước, tôi không thể không lặp lại những điều tôi đã làm. Tôi thường xuyên làm những điều điên rồ khi Kurt trở về nhà và bắt đầu tiêm chích. Quí vị ạ, giờ đây tôi thấy tiếc về điều này quá. Đáng lẽ ra tôi cần phải nhẫn nại hơn trong cách đối xử với Kurt. Bằng những vụ scandal điên rồ của mình, có lẽ tôi đã sinh ra trong tâm hồn Kurt cảm giác vô dụng và bất lực.
Courtney. 1994.
“ Điều gì còn chưa đến với anh?” – Kurt hỏi tôi khi ấy,- tôi muốn em biết rằng: em đã thực hiện được một đĩa xuất sắc. Anh ấy muốn nói đến album “Live Through This”, album sẽ được ra mắt công chúng mười một ngày sau đấy. Tôi hỏi Kurt:”Anh muốn nói gì vậy?” Kurt trả lời:”Không có gì, đơn giản thôi, em hãy nhớ rằng anh yêu em, còn sẽ chẳng có gì xảy ra cả”.
Courtney với những lời cuối cùng của Kurt trước khi Kurt ra đi.
Dường như, nó đang chuẩn bị để ra đi và gia nhập vào cái câu lạc bộ của những thằng đần độn đó.
Wendy O’Connor, mẹ Kurt, khi nói về những ngôi sao nhạc rock đã tự vẫn. Vài tiếng sau người ta tim thấy thi thể của Kurt.
“Đã nhiều năm tôi không cảm thấy những nỗi lo âu, run rẩy và hồi hộp đang rình rập, chỉ nghe và sáng tác âm nhạc. Không thể diễn tả nổi, tôi cảm thấy mình có lỗi như thế nào. Bạn thử nghĩ lại xem, khi chúng tôi xuất hiện trên sân khấu, thắp sáng lên những ngọn lửa rực rỡ của niềm đam mê và đám đông ở dưới bắt đầu lắc lư, run rẩy rồi trở nên điên loạn, nhưng điều đó không làm tôi thấy vui, tôi đã như thế nào nhỉ, chúng ta sẽ nói thế này, tôi không giống Freddy Mecury, người dường như rất hân hoan đón nhận tình yêu cuồng si của công chúng.
Ở đây có điều gì đó không bình thường, thực ra thì điều gì làm tôi cảm phục và điều gì khiến tôi hết sức ghanh tị đây?.
Vấn đề là ở chỗ, tôi không muốn lường gạt các bạn thêm nữa, không một ai trong số các bạn. Đó đơn giản chỉ là sự dối trá trong mối quan hệ với các bạn và chính bản thân tôi. Tội ác tồi tệ nhất mà tôi chỉ có thể tưởng tượng ra, - đó là lừa phỉnh mọi người bằng sự dối trá và làm bộ như tôi thật sự cảm thấy rất vui với mọi thứ xung quanh.
Có đôi khi, bỗng nhiên một niềm khao khát tột độ muốn thời gian ngừng trôi đi vài giờ đồng hồ trước mỗi lần bước ra sân khấu vây quanh tôi, tôi muốn mình bước ra sân khấu một cách đàng hoàng. Tôi đã làm tất cả những gì mình có thể, bằng tất cả sinh lực mà tôi còn có để mọi người có thể hiểu được, thật sự chúng tôi đang đang tác động đến tâm hồn của họ, mạng đến cho họ niềm vui.
Nhưng có lẽ, tôi đang mang đến cho mọi người những thứ bệnh hoạn, đang biến họ trở thành những con người giống như tôi – một người chỉ có thể tận hưởng mọi thứ khi ở trong trạng thái cô đơn nhưng người đó lại cho đó là niềm vui và đáng tự hào. Mâu thuẫn phải không các bạn? Tôi quá mẫn cảm. Tôi nên nhẹ nhàng làm dịu đi cảm xúc để có thể quay trở về với sự hăng hái và tràn đầy nghị lực khi tôi còn là một cậu bé và đang phải chịu đựng những mất mát và đắng cay .
Trong thời gian diễn ra ba show diễn gần đây nhất, tôi đã hiểu mọi người hơn rất nhiều, những người tôi thân thiết và tất cả những người yêu mến âm nhạc của chúng tôi. Nhưng cùng với điều này tôi không thể thoát khỏi cảm giác thất vọng, tội lỗi và hối tiếc, vì tôi hiểu họ cũng đang có những cảm giác như tôi.
Trong tất cả chúng tôi có điều gì đó tốt đẹp, một chút lòng tốt riêng của mình và tôi yêu mến mọi người, yêu nhiều lắm. Nhưng chính từ đó tôi cảm thấy nỗi buồn sâu thẳm của quỉ sứ…tôi cảm thấy buồn phiền, thấy mình nhỏ bé, mẫn cảm và không được Thượng đế yêu thương, ông ta đã sinh ra tôi với đặc trưng của loài Cá.
Tôi đã từng có tất cả những gì tốt đẹp nhất, vì vậy tôi đã rất biết ơn số phận. Nhưng từ khi lên bảy không hiểu tại sao, tôi bắt đầu căm ghét tất cả loài người… giờ đây, tôi nghĩ, tất cả chỉ bởi vì tôi đã quá yêu thương và đau khổ vì những người khác. Sâu thẳm trong tâm hồn, tôi rất biết ơn các bạn, xin cảm ơn vì những lá thư và sự chăm sóc của các bạn trong những năm tháng cuối đời. Tôi thuộc loại người quá yếu đuối,ủ rũ và cau có. Tâm hồn tôi không còn những khát khao như thuở ban đầu.Chính vì vậy các bạn hãy nhớ: tốt hơn hết là đốt cháy nó ngay lập tức, còn hơn là để nó tắt lụi từ từ trong năm tháng đằng đẵng.
Thế giới.Tình yêu. Lòng thương. Kurt Cobain “
Trích từ lá thư Kurt để lại trước khi chết. Tháng Tư, 1994.
Đó là lá thư đáng yêu và trìu mến nhất trong cuộc đời tôi.
Courtney. 1994.
Anh ấy đã viết cho tôi, nói đúng hơn, một lá thư thực sự chứ không phải một tờ giấy có chữ để lại trước khi chết. Tôi đã gửi trong két sắt ở nhà băng, và một lúc nào đó Franses sẽ đọc nó…Nội dung của nó làm tôi rất xúc động:” Em biết, anh yêu em, yêu Franses …Anh rất tiếc…Xin em hãy đừng lặp lại những lỗi lầm của anh”. Bức thư rất dài và anh ấy thường xuyên lặp lại:”Anh tiếc… Anh tiếc… Anh tiếc…Anh sẽ ở đó…Anh sẽ có thể tự bảo vệ được mình…Anh không biết mình đang đi về đâu…Thật sự anh không thể ở lại thế giới này được nữa”.
Có lẽ, tất cả những thứ Kurt làm đều mang dáng dấp của cái mà người ta gọi là sự tự yêu mình. Kurt thường xuyên than thở với số phận. Khi ở khách sạn “Beverl Harland”,chúng tôi đã quyết định sẽ yêu thương nhau và thay đổi mọi thứ, nhưng ngay lập tức chúng tôi nhìn thấy xác một con chim đã chết. Kurt nhổ lấy ba cái lông vũ của nó và nói rằng:” Một cái dành cho em, cái thứ hai cho tôi, và cái còn lại cho đứa con sắp ra đời của chúng ta”. Ngay tức khắc anh ta mang theo một cái trong mình và bỏ đi.
Courtney. 1994.
Tôi đã sống với một người mà hàng ngày anh ta nhắc đi nhắc lại về việc đang chuẩn bị tự vẫn.Tất nhiên, những lời tuyên bố tương tự không thể khiến tôi thờ ơ, và tôi đã làm tất cả những gì có thể để điều này không xảy ra. Sau mỗi lần Kurt nói như vậy, anh ấy thường phải nếm mùi sự điên loạn thần kinh, sự gào thét điên cuồng của tôi và tất cả thường kết thúc bằng những vụ scandal ầm ĩ. Sự việc thường dẫn tới việc tôi đập phá các máy fax, điện thoại và nhảy chồm chồm đạp chân lên tường. Trong những thời điểm như thế, tôi cảm thấy một sự tự tin khác thường vào bản thân, tôi biết, tôi đang bảo vệ cuộc sống của hai người- chồng tôi và đứa bé con chúng tôi.Tôi khao khát họ tiếp tục được sống. Đó là một ước vọng lớn lao, tôi sẵn sàng làm việc đó bất kể lúc nào mà không một chút đắn đo suy nghĩ.
Courtney. 1994.
Lúc đầu, tôi nghĩ, đó chỉ là một con ma-nơ-canh, nhưng sau đó nhìn chăm chú tôi chợt nhận ra, trên tai trái có vết máu lớn. Chỉ sau đó tôi mới để ý đến, có một khẩu súng nằm trên ngực của người đàn ông đó.
Harry Smith, thợ điện khu vực, người tìm thấy thi thể Kurt. Tháng Tư, 1994.
Tôi đi vòng xung quanh nhà và đến gần tới cánh cửa bên sườn gara ôtô để tìm kiếm lối đi qua hàng rào. Thế rồi bỗng nhiên, xuyên qua cửa kính trong suốt của cánh cửa tôi nhìn thấy một thi thể nằm trên sàn. Hình ảnh đó sẽ còn ám ảnh tôi hàng đêm. Tôi có một đứa con trai mười bốn tuổi, chính vì vậy mà tôi thường nghĩ đến cô gái bé nhỏ mà anh ta (Kurt) đã bỏ lại.
Harry Smith.
Tôi đã không biết anh ấy ở đâu. Kurt chưa bao giờ biến mất một cách kì lạ như thế, dù ở đâu chăng nữa anh ta cũng gọi điện cho tôi.
Courtney. Tháng Tư, 1994.
Sẽ thật ngu xuẩn khi nhắc đến chuyện đó ( vụ tự vẫn của Kurt) mà không nói đến tác động của heroin. Loài người đã dùng heroin hàng trăm năm nay và người ta có thể tìm thấy nó ở bất kì thành phố nào. Tất cả những câu chuyện về Seattle và heroin – đó là những thú vui của Toni Harding…Ma tuý chỉ chiếm một phần nhỏ trong cuộc đời anh ta.
Krist Novoselic. Tháng Tư, 1994.
Rất nhiều người đã kể cho tôi nghe về những cách khác nhau để giúp Kurt từ bỏ ý định tự tử. Giờ đây và cho đến cuối cuộc đời này tôi sẽ chỉ nghe lời trái tim mình nói. Tất cả những gì đã xảy ra đều có lỗi của tôi. Tôi là một người cứng cỏi và có thể vượt qua tất cả, nhưng điều này vượt quá sức chịu đựng của tôi.
Courtney. Tháng Tư, 1994.
Tôi có thể định nghĩa điều này bằng một lời nới – một vòng xoáy nghiệt ngã của những tấm thảm kịch không ngừng chuyển động. Lúc đó, tôi đã rất giận dữ, quỉ tha ma bắt, anh ta không thể muốn biến mất lúc nào cũng được, lúc đó anh ta nằm ở đâu? Tôi gần như đã phát cuồng.Có thể, đó là lần đầu tiên trong suốt những năm tháng chung sống với Kurt, và giờ đây tôi thấy ân hận.
Khi mọi người nói với nhau: “Cô ta đã ở đâu? Cô ta đã ở đâu?”- tôi có thể bình tĩnh trả lời, rằng tôi đang ở Los Angeles, bởi vì tôi đang rất cần sự giúp đỡ từ những người bạn của mình, họ đề nghị tôi đến Los Angeles ngay lập tức. Tôi thậm chí đã không có thời gian nói lời tạm biệt với chồng hay thậm chí hôn anh ấy. Trời ơi, tôi thật sự đã rất muốn làm thế…
Kurt nghĩ rằng, tôi không hề quan tâm đến anh ấy và luôn đứng về phía những người bạn. Nhưng không phải như vậy. Tôi đã rất sợ hãi.
Courtney khi kể về nỗ lực cản trở Kurt tự vẫn.
Tất cả những ai nhận ra lỗi lầm của mình, hãy giơ cao cánh tay của mình lên.
Courtney trong chương trình MTV. Tháng Tư, 1994.
Liệu tôi có thể dửng dưng trước việc Kurt đang chuẩn bị tự vẫn, khi hàng ngày anh ta vẫn
nhắc đi nhắc lại về ý định của mình? Nếu như trên tường có 99 vết đạn thì ít nhất một vết trong đó anh ta đã định bắn vào đầu mình. Chỉ cần một chuyện nào đó xảy ra, Kurt sẽ ngay lập tức kết liễu đời mình.
Courtney. 1995.
Tôi đã không còn kiểm soát được bản thân, bởi vì anh ấy gần như đã hoá điên. Tôi cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng và bất lực chính vì vậy mà tôi cần có sự giúp đỡ. Còn các bạn của tôi thậm chí đã không cho tôi ở lại với Kurt và tôi đã lên máy bay đến Los Angeles.
Courtney. 1995.
Đó là ngày mùng 2 tháng Tư. Tôi đã khoá điện thoại của mình với tất cả mọi người và chỉ có Kurt mới gọi được cho tôi. Cả đêm tôi không ngủ và cứ hai tiếng đồng hồ tôi lại gọi cho cô điện thoại viên để biết chắc rằng cuộc gọi không bị chặn. Ở đó tất cả mọi người đều biết rằng, nếu như ngài Cobain gọi, thì ngay lập tức phải nối máy cho tôi. Đến 8h45phút sáng , tôi vẫn chưa ngủ. Kurt đã gọi trong sáu phút để cố gắng nói chuyện được với tôi, nhưng không được. Sáu phút anh ta chửi rủa điện thoại viên và cuối cùng Kurt nổi điên. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi, Kurt đã dành đến sáu phút và sau đó Kurt nghĩ rằng, tôi đứng về phía các bạn của mình, rằng thực sự tôi đã khoá máy không thèm nói chuyện với anh ý. Còn tôi, tôi đã không làm vậy. Kurt luôn muốn tất cả mọi người phải phục tùng mình, nhưng chưa bao giờ Kurt khuất phục được tôi. Tuy nhiên, tôi nghĩ, ngày hôm đó Kurt đã quyết định rằng lần này tôi sẽ phải nhượng bộ Kurt.
Courtney. 1995.
Kurt đã chết, và thậm chí hồn ma của anh ta cũng không còn. Điều duy nhất Kurt để lại trên cõi đời này- đó là cảm giác tội lỗi, Kurt ra đi khi lương tâm còn cắn dứt. Tôi không muốn như vậy.
Những lời Courtney thốt lên trong căn phòng nhỏ, nơi Kurt đã trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời. 1995.
Tôi đã nói, rằng tôi sẽ rất ngạc nhiên nếu như nó sống đến 30 tuổi.
Wendy O’Connor, mẹ Kurt.
Một phần tro thi hài của anh ấy được mai táng ở nghĩa trang thành phố. Phần khác tôi để trong bức tượng đức Phật phía trên giường ngủ của tôi. Còn một phần nữa tôi đặt trên bàn thờ trong phòng khách. Một ít tro của Kurt được chuyển đến Ấn Độ và đặt trong chiếc hòm bằng đá – đó là lăng mộ, nơi vị thánh Lạt Ma sẽ phù hộ cho anh và sẽ trở nên thiêng liêng. Lẽ ra cần phải có chỗ đặt tượng các vị thánh. Với tư cách là người đứng đầu tôi đã chọn tượng Nirvana và một tượng nhỏ vị thánh với viên kim cương đồ sộ trên tay. Hơn nữa viên kim cương đó rất to và vì thế bức tượng thánh sẽ đứng vững mãi mãi.
Courtney. 1995.
Số lượng các cuộc gọi trong thời gian cuối dường như tăng lên gấp đôi. Phần lớn mọi người cho rằng họ rất hiểu tâm trạng của Kurt khi ấy. Chúng tôi đang lo sợ, rằng những fan hâm mộ nhiệt thành nhất có thể nhìn thấy điều gì đó trong cái chết của Kurt và đi theo anh ấy cùng chui xuống những nấm mồ.
Tuần báo NewYork. Tháng Tư, 1994.
Di sản của Kurt
Tôi có những ham thích của riêng mình và tôi có thể thể hiện chúng bằng cách này hay cách khác. Nhưng không hiểu tại sao lại có một số người tỏ ra quá sốt sắng muốn tôi phải nói ra. Đã đến lúc tôi cảm thấy ghê tởm với việc này, nó khiến tôi lúng túng và sự lúng túng là điều vốn sẵn có trong số đông những con người bình thường. Tôi không có sẵn các câu trả lời cho tất cả các câu hỏi và không hề muốn trở thành một nhà hùng biện tài giỏi nào đó.
Kurt. 1992.
Tôi không có ý định lặp lại những kì tích như Yoko và tôi không chỉ muốn trở thành một người trông coi tài sản gia đình.
Courtney. 1994.
Các bạn hãy tưởng tượng một bức tranh như thế này: bạn còn trẻ , dồi dào sinh lực, hàng ngày bạn chìm đắm và mê man trong những cơn mê cùng với ma tuý. Nhưng bạn không hề thích thú với viễn cảnh trở thành một biểu tượng của niềm khao khát mãnh liệt đối với heroin. Và rồi bạn gặp một người khác giới mà cùng với người đó bạn có thể viết nên các bài hát. Trước đầy điều này chưa từng xảy ra trong cuộc sống của bạn. Thật ra cũng đã có một người đàn ông, anh ta cũng cố gắng sáng tác, nhưng những bài hát anh ta tạo ra tồi hơn rất nhiều những sáng tác của riêng bạn. Còn đối với người đàn ông mới này thì mọi chuyện dường như ngược lại. Và bạn đem lòng yêu, trở thành một người bạn tốt nhất của anh ta, một người có chung chí hướng thực sự, một chiến hữu và trước đây bạn không thể tin được một ngày nào đó điều này sẽ trở thành hiện thực. Anh ta đẹp trai, khá giàu có và là một ngôi sao nhạc rock đang lên. Còn một sự thực khác không kém phần quan trọng, người đàn ông này là người tình tuyệt diệu nhất trong tất cả những người đàn ông từng đến với bạn. Và anh ta muốn có với bạn những đứa con, bạn cũng rất muốn như vậy, đó là điều mà tất cả mọi người hằng mong ước. Anh ta hiểu bạn hơn ai hết và hết sức chiều chuộng bạn. Sự thật thì anh ta là một người lười biếng nhưng là một người rất có chiều sâu trong tâm hồn, một người không có cảm giác lo âu hay lúng túng khi cầu nguyện. Anh ta có thể cởi mở thú nhận với bạn rằng anh tin vào Chúa Trời và yêu ca hát. Điều này khiến anh thấy tự ào.Con người này muốn tìm cho mình một con đường đi riêng trong cuộc sống, muốn khám phá những ý nghĩa của nó và khao khát vươn đến sự trong sáng trong tầm hồn. Và trên con đường ấy có chỗ dành cho sự thư thái mang dấu ấn của ma tuý, bạn cũng thích ma tuý và vị vậy bạn không né tránh khi được thứ thuốc độc này cưng chiều. Anh ta đã rất toàn diện trong tất cả các mối quan hệ và đem đến cho bạn hạnh phúc, điều mà trước đây thậm chí trong mơ bạn cũng không hề nghĩ đến.
Và bỗng nhiên mọi thứ sụp đổ trước mắt bạn…
Courtney khi nói về cuộc sống với Kurt.
Giữa tôi, Krist và Dave thực sự có những bất đồng cần phải được gỡ bỏ lập tức. Tôi muốn giữ vững những mối quan hệ tốt đẹp của chúng tôi và tôi làm được nhờ có Frances và nhờ nghị lực của chính bản thân mình.
Courtney. 1994.
Tôi nhận thấy trong quan hệ giữa chúng tôi có một chút căng thẳng và chưa hài hoà, nhưng nói chung là tốt đẹp. Những ý định mà chúng tôi muốn thực hiện thực sự bị lấy đi bởi những sự tô vẽ mang màu sắc tiêu cực. Giữa chúng tôi không hề có điều gì giống như những cơn ác mộng đã xảy ra với Yoko, và tôi hi vọng rằng chúng sẽ không đến với chúng tôi. Tôi cư xử với mọi người bằng sự kính trọng, bằng những tình cảm như Krist đã có với Kurt, như cách anh ấy cư xử sau khi Kurt ra đi. Nhiều năm trước Kurt đã nói với tôi, dù thế nào đi nữa thì Krist mãi mãi là người bạn tốt nhất, và họ luôn có những khẩu vị âm nhạc giống nhau.
Courtney về mối quan hệ với “Nirvana”. 1995.
Trong “cuốn sách Tây Tạng của người sống và người chết” có sự mô tả chi tiết về những điều xảy ra trong khi chết và làm thế nào để có thể giúp đỡ được người chết. Đối với tôi điều này hết sức quan trọng, nó đem đến cho tôi khả năng nhìn thấy sự chuyển động của linh hồn Kurt đến điểm cuối cùng của nó.
Tôi đã nghĩ rằng, tôi đã có tất cả mọi thứ cần cho cuộc sống và giờ đây tôi không còn những kháo khát được hát mãnh liệt như ngày trước. Nhưng ngay lúc này tôi có thể thông báo với các bạn về điều này… nếu như trong quá khứ tôi ngừng hát thì Kurt đã có thể được sống tiếp.
Courtney về niềm tin của mình với đức Phật.
Tôi có những tin mới có thể khiến các bạn thất vọng. Tôi không có ý định chết khi còn trẻ trong bộ dạng của một diva nhạc rock-and-roll đáng ghê tởm. Trong một tương lai nhìn thấy được, tối sẽ trở thành một người mẹ thực sự với một đàn con. Tôi muốn có một cái vườn thật lớn và có bên cạnh mình một người đàn ông đứng đắn, hàng ngày ông ấy sẽ ngồi trong vườn và vẽ những bức tranh. Tôi sẽ chỉ ngồi và nhìn ngắm mặt trời, và khi sắp ra đi tôi sẽ nghĩ về người chồng của mình, về đứa trẻ mà không nghĩ về một thứ nào khác.
Courtney. 1995.
Tương lai mà họ đã nghĩ đến trong quá khứ
Nhưng ngoài điều này ra tôi cũng nghĩ đến việc thực hiện một dự án mới mẻ hơn. Khi bạn làm việc với cùng một nhóm người trong một thời gian dài, bạn khó có thể đạt được những thành công rực rỡ như trước, mặc dù tôi cho rằng, chúng tôi đã gặt hái được không ít những thành công trong việc sáng tạo ra một vài phong cách âm nhạc mới. Sẽ rất thú vị nếu được chơi nhạc với một người hay nhóm nào khác, và tôi sẽ bắt đầu dự án mới của mình không phải cùng với “Nirvana”, và điều này khiến nhiều người cảm thấy tiếc nuối.
Kurt. 1992.
Không thể nhìn vào tương lai và bằng cách đó khẳng định một cách chắc chắn rằng tôi sẽ chơi nhưng bài hát của “Nirvana” sau một thời gian dài nào đó, 10 năm sau chẳng hạn. Điều này không đem lại cái gì cả. Tôi không có ý định đi theo những vết chân của Eric Clapton. Tôi không muốn bằng những việc làm của mình hạ thấp đi giá trị của ông ấy, bởi vì tôi rất kính trọng ông, nhưng cùng với điều này tôi không muốn rơi vào tình trạng phải thay đổi những bài hát của mình theo tuổi tác.
Kurt. 1992.
Tôi không thể nói rằng, một lúc nào đó tôi đã nghe một nhóm nhạc “nhái lại” những tiết mục và phong cách biểu diễn của chúng tôi. Tôi nghĩ, những ấn tượng đối với các nhóm nhạc như vậy bắt nguồn từ môt thứ, tôi muốn nói đến sự chân thật mà cùng với nó chúng tôi luôn thực hiện những sáng tác của riêng mình.
Kurt.
Tôi thật sự không muốn nhắc đến điều này, nhưng quả thật tôi không nhìn thấy những viễn cảnh xa hơn đối với nhóm nhạc này, hay cụ thể hơn là đối với hai album tiếp theo cũng sẽ bằng sự làm việc căng thẳng mà có được. Khi cũng vấn nhóm người đó cùng làm việc với nhau, một điều không thể tránh khỏi, đó là khả năng của họ trở bị hạn chế. Tôi thực sự thích thú trong việc nghiên cứu tạo ra những sáng tác mới mẻ và phóng khoáng hơn, và tôi biết rằng, Krist và Dave cũng đang cố gắng đạt được điều này. Nhưng tôi không biết liệu chúng tôi có thể thực hiện được cùng với nhau hay không. Tôi không muốn tung ra album sắp tới, vì âm hưởng của nó chẳng khác gì so với ba album trước đấy.
Kurt. 1994.
Mục đích của tôi đã dìu dắt tôi trong cuộc sống, và không có bất kì một vấn đề riêng tư nào có thể ảnh hưởng đến nó. Nếu như có ai đó có ý định tống cổ “con Courtney điên khùng và đáng nguyền rủa” này vào tù thì hãy thử làm đi. Nhưng nếu như ai đó trong số quí vị cho rằng đã chặn chân được tôi, thì người đó mới thực sự bị thần kinh. Tôi phải chiến đấu đến hơi thở cuối cùng cho ra đời các bài hát để chặn họng những thằng thần kinh. Tôi đã, đang và trong tương lai cũng vẫn sẽ làm như vậy.
Courtney. 1994.
Lẽ ra tôi cần ở bên cạnh Kurt nhiều hơn dù cho là Kurt đang ở đâu. Nhưng giờ đây đã muộn rồi. Kurt đã chết. Tôi đã từng có cảm giác, mỗi khi nghĩ về sự ra đi của Kurt tôi hay nghĩ đến sự ích kỉ của anh ấy và điều này sẽ chỉ làm tăng thêm cảm giác tội lỗi trong linh hồn anh ấy. Chính vì thế mà điều tốt nhất có thể làm cho Kurt, - đó là cầu nguyện cho anh ấy và vui vẻ khi nghĩ rằng, Kurt có thể cảm nhận được sự rung động trong niềm vui đó.
Nhưng giờ đây tôi biết rằng, thực sự Kurt đã ra đi và thân xác đã trở thành tro bụi. Không còn lại gì, lúc này có thể nói thêm gì được nữa.
Courtney. 1994.
THE END.