07-02-2005, 18:10 | |
Manager
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$:
556
Awarded 17 time(s) Sent 4 thank(s) Received 32 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)
|
SAVATAGE - đó là một cái tên đã đi vào lịch sử nhạc rock thế giới như là một nhóm nhạc trí tuệ, sáng tạo, sâu sắc và là hiện thân của tính nhân bản sâu sắc. Nhạc của Savatage ca ngợi sự sống, lòng vị tha, đức tin và những mối quan hệ tốt đẹp của con người trong hoàn cảnh xã hội thực dụng và tàn nhẫn đang dần dần từ bỏ điều đó. Những album dạng concept (ý niệm) của Savatage luôn là những câu chuyện đầy ý nghĩa mang đậm tính nhân bản. Streets (1991); Dead Winter Dead (1995); The Wake of Magellan (1998) luôn là những album mà tôi rất yêu thích và kính nể. Tôi bị cuốn hút không chỉ bởi tài năng kiệt xuất của những Jon Oliva, Criss Oliva, Alex Skolnick, Al Pitrelli, Johnny Lee Middleton... mà còn bởi những gì mà họ đã truyền tải qua âm nhạc. Bạn hãy thử nghe một câu chuyện như thế nhé !
------------------------------ ........../''' ) Chi? .........,/¯../ Tay ........./..../ Lên ......../..../ Tro*`i .../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n ./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i ('(...´...´.. ¯~/'...') Vô .\...................../ Ðô'i ..'\'...\........ _.·´ Giang Hồ Quy Ẩn |
07-02-2005, 18:11 | |
Manager
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$:
556
Awarded 17 time(s) Sent 4 thank(s) Received 32 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)
|
THE WAKE OF MAGELLAN
Vào một ngày cuối xuân một người thuỷ thủ già dạo bước dọc bờ biển của một thị trấn nhỏ ở Tây Ban Nha trầm ngâm suy tưởng về những năm tháng đã nằm lại sau lưng ông và những ngày còn lại của cuộc đời. Tên ông ta là Hector Del-Fuego Magellan và ông ta tự cho rằng - thông qua một vài điều mà ông ta tin tưởng - mình là hậu duệ trực hệ của nhà thám hiểm lừng danh Ferdinand Magellan,người đầu tiên đã đi vòng quanh thế giới bằng đường biển vào năm 1527. Ông ta mang theo mình một cái đồng hồ cát cũ kỹ. Đó là một kỷ vật của gia đình, vật sở hữu lâu đời và quý giá nhất mà ông ta còn tìm được sự an ủi hiện hữu trong đó. Những ngày tháng đi biển của ông từ lâu đã không còn và những người mà ông ta từng thân thiết đều đã chết cả. Cả cuộc đời gắn bó với biển cả, ông ta chưa bao giờ có một gia đình, một quyết định mà giờ đây làm ông ta vô cùng hối tiếc. Trong khi dạo bước, ông ta gần như trò chuyện trực tiếp với biển cả và những người đi biển mà thỉnh thoảng ông bắt gặp luôn luôn cười một cách thích thú mỗi khi ông ta đi qua họ.Một lúc sau ông già dừng lại ngoài cửa của một quán cà phê nhỏ ngoài trời nơi ông ta nhìn thấy một phụ nữ đứng tuổi đang nhấp một ly rượu nhỏ. Đó là điều hàng ngày ông ta vẫn thường làm từ khi nghỉ ngơi và trở về thị trấn nhỏ này. Ông đã từng nhìn thấy bà ta đôi lần, khi bà ta còn trẻ và còn là một mỹ nhân. Bà ta đã rời bỏ thị trấn nhỏ bé này để theo đuổi nghiệp diễn viên, và sau khi thất bại trong việc đạt được mục đích đó, cũng như ông già,bà đã quay trở lại nơi mình đã sinh ra. Những năm tháng trong quá khứ, ông già đã cố gắng lấy can đảm để tiếp cận bà nhưng ông chưa bao giờ làm được điều đó. Cuối cùng, khi bà ta uống xong ly rượu và bỏ đi thì ông già cũng tiếp tục cuộc hành trình của mình. Ông tiếp tục tâm sự với biển về tình trạng cô đơn hiện tại của mình và sự chán nản trong việc cứ phải kéo dài mãi cuộc sống vô vị. Trong tâm tưởng, ông già đã tưởng tượng ra rằng điều đó sẽ chỉ dẫn đến một cái chết cô đơn và lạnh lẽo trong một bệnh viện giành cho người già với những người lạ ở xung quanh. Ông nói với biển rằng ông chỉ đơn giản muốn lên chiếc thuyền buồm nhỏ mà ông đang có và giong buồm ra biển Atlantic cho đến khi nó chìm, và được đại dương sâu thẳm mà bấy lâu nay ông ta yêu quý đón nhận với vòng tay rộng mở. Biển không đồng ý với ý kiến của ông già, nhưng nó cũng không muốn dùng lý lẽ để khuyên ngăn ông già mà chỉ bảo ông ta hãy biết đợi một chút. Ở xa phía dưới một chút Hector nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang nằm thiếp đi trên bãi biển,dưới cầu tàu. Nhưng khi sóng biển xô vào chân anh ta thì anh ta không hề nhúc nhích và người thuỷ thủ già nhận thấy rằng anh ta đã chết. Rải rác quanh thi thể anh ta là vài cái túi nhỏ với dòng chữ \Blackjack Guillotine,\ in trên đó - một loại dược chất dùng để tiêm vào dưới da. Biển thì thầm với ông già rằng đó là một loại ma tuý và chàng trai đã bị sốc thuốc. Người thuỷ thủ già ngạc nhiên là tại sao một con người còn trẻ như vậy với cả cuộc đời còn ở phía trước lại có thể vướng vào một loại độc dược chết người như thế, và biển trả lời rằng đó là món quà mà những người bạn đã tặng cho anh ta vào lần sinh nhật thứ 18. Ông già nhặt chiếc áo jacket đang nằm cạnh chàng trai và đắp nó lên thi thể anh ta, trong khi sóng biển đẩy vào một vòng hoa tang đẫm nước với cái tên Veronica Guerin viết trên đó bằng vàng vẫn còn dính vào những chiếc lá. Cái tên không gây ấn tượng gì cho ông già nhưng ông ta hỏi biển rằng có quá đáng không khi lấy vòng hoa từ người chết. Biển giải thích rằng vòng hoa này thuộc về một phóng viên người Ailen đã bị sát hại trong cuộc đấu tranh với những tên trùm ma tuý ở đất nước cô ta và nó tin rằng linh hồn người phóng viên đó sẽ không bận tâm. Sau khi đọc kinh cầu nguyện cho chàng trai , Hector Magellan tiếp tục đi dọc bờ biển và cuối cùng dừng lại ở một cửa sông nhỏ đổ ra biển. Nghĩ lại những gì mà ông đã thấy, và thế giới xung quanh ông đã thay đổi ghê gớm như thế nào, ông già bật khóc, mà không để ý một bà mẹ cùng cậu con trai đang bước đến gần. Cặp mắt của đứa trẻ bị hút vào cái đồng hồ cát trên tay ông già, và nó chạy tới định hỏi ông già cho nó xem. Nhưng khi nó nhận ra những giọt nước mắt của ông, nó lại hỏi tại sao ông ta khóc. Nhưng trước khi nó nghe được câu trả lời thì bà mẹ nó đã yêu cầu hãy để cho ông già được yên. Bà mẹ cầm lấy tay đứa trẻ và kéo nó đi. Khi họ bước qua những đụn cát, đứa trẻ vẫn cố ngoái lại sau lưng và nó nhìn thấy ông già đáp cái đồng hồ cát xuống đất làm vỡ phần đỉnh và cát trong đó dốc hết ra ngoài. Ông già không bận tâm đến điều đó,mà thay vào đó lội ra chỗ chiếc thuyền buồm nhỏ của ông ta đang đậu, nhổ neo và giong buổm ra khơi trong chiều tà nhập nhoạng. Ông đã quyết định rằng con thuyền này sẽ là quan tài của ông và vệt rẽ nước sau nó sẽ là nghi thức cho lễ tang của ông.Vài giờ sau, ông già ngủ gục dưới bánh lái và trong cơn mơ ông ta thấy người tiền bối vĩ đại của mình hiện về khuyên ông ta nên quay trở lai đất liền. Ông già tỉnh giấc và nhận thấy mình đang ở giữa một cơn bão biển dữ dội, và tin rằng biển đã đáp ứng nguyện vọng của ông ta, nhưng bất chấp việc ông chỉ có một mình và còn tỉnh táo, ông già vẫn có thể nghe thấy những tiếng người từ xa vọng lại. Đột nhiên, một tia chớp dữ dội rạch sáng màn đêm và ông già có thể nhìn thấy ở đằng xa một người đàn ông đang vật lộn với biển cả. Hector quỳ xuống lòng thuyền và cố gắng một cách tuyệt vọng để hướng con thuyền về phía người đàn ông nọ. Nước tràn vào thuyền từ mọi phía và ông già phải cố gắng giữ cho nó không chìm vào lúc mà ông ta sắp thành nạn nhân của biển cả. Ông già cầu Chúa hãy quên đi cái chết mà ông thường cầu nguyện hàng ngày hay nếu không được thì hãy cho một khoảnh khắc cuối cùng để cứu vớt cuộc đời người kia. Nhưng cơn bão vẫn vô cùng dữ dội và dường như người kia dường như đã chìm sâu xuống mặt nước từ lâu. Tưởng như mọi chuyện đã kết thúc, thì gió bất chợt đổi hướng và một ngọn sóng lớn đưa chiếc thuyền lại gần người đàn ông. Với nỗ lực phi thường của một ng*ồn sức mạnh mới bùng phát, ông già kéo người nọ lên thuyền và khi cơn bão đi qua, ông chuyển hướng đi vào đất liền. Người đàn ông nọ nói với ông già rằng anh ta là một kẻ đi lậu vé và đã bị viên thuyền trưởng đáp xuống biển. Ông già vô cùng kinh hãi vì thấy rằng ngay cả vào thời của Magellan, khi mà sự sống dường như rẻ mạt hơn nhiều thì điều này cũng chưa từng xảy ra ! Ông nói rằng họ cần phải trình báo ngay tội ác này cho cảnh sát, nhưng người nọ cầu xin ông đừng cho nhà cầm quyền biết vì anh ta là người nhập cư bất hợp pháp. Hector hiểu hoàn cảnh của anh ta và vài giờ sau ông đưa anh ta lên một con tàu chở hàng đến Mỹ mà thuyền trưởng là người quen cũ của ông. Nhiệm vụ mới của Hector đã hoàn thành và sau đó ông quay trở lại bãi biển nơi ông đã khởi hành. Trên bãi cát ông có thể thấy chiếc dồng hồ cát của mình đã được ai đó sửa chữa và đổ đầy cát vào.Ông già bước xuống nước mà không thả neo hay hạ buồm gì cả, sau đó ông quay lại và đẩy con thuyền ra ngoài biển trước khi lội vào bờ. Ở đó, ông nhặt chiếc đồng hồ cát lên và bắt đầu rảo bước về phía tiệm cà phê, sóng biển nhẹ nhàng xoá đi dấu chân phía sau ông... ------------------------------ ........../''' ) Chi? .........,/¯../ Tay ........./..../ Lên ......../..../ Tro*`i .../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n ./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i ('(...´...´.. ¯~/'...') Vô .\...................../ Ðô'i ..'\'...\........ _.·´ Giang Hồ Quy Ẩn |
07-02-2005, 18:11 | |
Manager
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$:
556
Awarded 17 time(s) Sent 4 thank(s) Received 32 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)
|
Poets and Madmen : The center of fear
Câu chuyện bắt đầu khi 3 cậu bé Daryl , Tommy và Joey tình cờ khám phá được một toà nhà bị bỏ hoang o một vùng cách khu chúng ở chỉ khoảng 40 dặm .Điều duy nhất gây sự chú ý của chúng lúc này đơn thuần chỉ là lối kiến trúc kiểu Gothic mà chúng thấy được trên bìa của một tờ báo về những người mắc chứng tâm thần . Một tối thứ bảy , chúng quyết định khám phá bằng được toà nhà hoang phế này.Chúng rủ nhau đi chung trên chiếc Dodge cũ kỷ và bắt đầu nhấn ga tiến về phía toà nhà đó.Mặc dù biết vị trí của toà nhà nhưng phải một lúc rất lâu chúng mới chiêm ngưỡng được bí mật má chúng muốn khám phá .Chúng bắt đầu tiến vào ngôi nhà theo cánh cửa sổ đã bể nát , Daryl , người lớn tuổi nhất , đi đầu , tiếp theo sau là Tommy và Joey .Chúng bị hút hồn ngay với lối kiến trúc đồ sộ ở đây ,mái trong được xây theo dạng vòm lát bằng đá hoa cương với nhiều hoa văn về những hoạt động thường ngày của con người .Chúng đi vòng ra balcon rồi lần mò vào những căn phòng lạnh buốt và ảm đạm.Bỗng nhiên Tommy vấp vào một thứ gì đó trong bóng tối và la lên rất hoảng hốt .Daryl vội bật Zippo lên rồi cũng bất ngờ vì nhưng gì mình trông thấy .D0ó là một bức tượng của một người đàn ông đã nằm ở bệnh viện này , thì ra đây là một bệnh viện để chăm sóc những người mắc bệnh tâm thần , và trên bức tượng còn ghi lại tên của ân nhân đã chăm sóc cho bệnh nhân này .Những tò mò ngày thường muốn khám phá những điều kỳ lạ cũng không đủ làm cho chúng khỏi hoang sợ .Đây trứoc kia là một bệnh viện và sau nữa là một bệnh viện tâm thần , những suy tưởng về những dư âm còn lại của một bệnh viện tâm thần làm cả 3 bọn chúng rùng mình lo sợ .Cái cảm giác lo sợ càng tăng khi bỗng nhiên một âm thanh kỳ lạ phát ra gần nơi chúng đứng , mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía đó , ai trong số chúng đều thấy lờ mờ một cái bóng của một người đàn ông đang chộp lấy cái áo Jacket của Daryl và chạy ngược xuống đại sảnh .Chúng do dự trong chốc lát rồi cũng co giò đu6ổi theo nhưng chạy đến lối ra thì chung há hốc cả mắt , cửa lớn đã bị khoá còn cánh cửa sổ lúc vào đã bị cát vùi đến nghẽn đường đi .Chúng vừa đẩy dữ tợn cánh cửa lớn vừa đưa mắt nhìn loáng thoáng về phía người đàn ông qua những song sắt hẹp .Nhưng cánh cửa cũng như người đàn ông vân không nhúc nhích .Tình hình lúc này trở nên căng thẳng vô vọng trước lối thoát duy nhất của toà nhà đã bị đóng kín.Nhưng , trước hoàn cảnh đó, không tin nổi vào mắt mình , chiếc chìa khoá cho cánh cửa duy nhất lại năm gọn gẽ trên gói thuốc Malboro cùng chiếc áo Jacket người đàn ông đã lấy đi lúc nãy .Và ở gói thuốc cung có môt chút xê xích , môt điếu thuốc đã được lấy đi .Đúng lúc đã ra được thì người đàn ông bỗng dưng quay lại , bọn chúng vẫn đưng yên quan sát . Nhưng không có chuyên gì lơn lao xảy ra , người đàn ông quay lại chỉ để xin một mồi lưa cho điếu Malboro ông ta đã lấy lúc nãy , do dự trong chốc lát , ông ta cúi xuống thắp cho điếu thuốc đang còn nguyên vẹn của mình rồi nhẹ nhàng đẩy cái Zippo trở lại chỗ cũ . Chỉ chừng ấy , ông ta quay xuống đại sảnh mà không nói lấy một lời nào .Hàng loạt thắc mắc đang luẩn quân trong đầu của bọn chúng , ông ta là ai , đến đây có viêc gì , hay là một thằng vô lại vừa trốn thoát và quay lại .Nhưng trong lúc đó , Daryl nhìn ngang qua nhưng cánh cửa sổ của toà nhà , nơi góc phải của mỗi cánh cưa đều có môt cái hộp ghi là Hồ sơ bệnh nhân nhưng chỉ có cái hộp gần cậu ta mới chứa một vài tài liệu gì đó .Daryl mở cái mớ hỗn loạn giấy tờ đó ra và bất ngờ la lên : Tên ông ta là Kevin Carter . Nhưng làm sao mày biết được Tommy thắc mắc . Đây nè , tấm ảnh của ông ta .Cả đám nhìn kỷ vào tấm ảnh và nhận ra đó chính là người đàn ông lúc nãy .Ở đó toàn là những tấm ảnh về những nạn nhân của cuộc nội chiến dữ dội xảy ra ở Sudan .Ông ta là một nhiếp ảnh gia , và cũng là một người có vần đề về tâm thần đã được điều trị ở nơi này .Một vài tấm là cảnh một đám quân lính đồng loạt xả súng vào một thanh niên vô tội đang biểu tình .Một vài tấm là cảnh một người đàn bà nằm bất động trứơc mũi nhưng chiếc thiết giáp của quân đội . Chúng đọc tiếp và biết được Kevin Carter đã đoạt được giải thưởng Pulitzer cho bức ảnh ý nghĩa nhất trong năm .Nhưng tại sao ông ta lại ở đây , đáng lẽ ông ta phải phải có mặt ở hội Ritz chứ . Daryl đọc tiếp , ông ta có liên quan đến một số người con gái và ông ta đã đặt sự nghiệp của mình lên các người con gái này .Cả bọn cùng bất ngờ khi nhận ra việc làm huỷ hoại nghề nghiệp đang rất phấn khởi của ông ta . Nếu không có cánh cưa sắt chó chết này thì tao đã cho ông ta một cú đá vào đầu rồi Joey phẫn nộ . ------------------------------ ........../''' ) Chi? .........,/¯../ Tay ........./..../ Lên ......../..../ Tro*`i .../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n ./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i ('(...´...´.. ¯~/'...') Vô .\...................../ Ðô'i ..'\'...\........ _.·´ Giang Hồ Quy Ẩn |
07-02-2005, 18:12 | |
Manager
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$:
556
Awarded 17 time(s) Sent 4 thank(s) Received 32 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)
|
Nhưng một bất ngờ nữa lại xảy đến khi chung nhìn thấy môt bức ảnh của một đứa bé gái 14 tuổi . Bức ảnh đã mang lại cho ông ta giải thương Pulitzer .Đứa bé gái người Sudan cùng gia đình đang phải vật lộn với nạn đói đang hoành hành dữ dội bởi cuộc nội chiến kéo dài khốc liệt ở thành phố này .Cha cô bé bị giết bởi quân của chính phủ ,ông ta đơn giản chỉ là một nông dân lương thiện .Những người còn lại nhân được thông báo có một trại phát lương thực ở cách đó khoảng 30 dặm .Cô bé cùng mẹ và anh trai cố gắng vác tấm thân còm cõi đã bị bỏ đói lâu ngày mà đi bộ đên nơi phát lương thực .Trên đường đi , vì quá kiệt sức do nhường một chút thức ăn còn lại cho cô bé , người mẹ và anh trai cô ta đã chết vì đói . Chỉ còn một mình cô phải đấu tranh với khó khăn để đến được nơi phát lương thuc .Và rồi cô bé cũng đến được chỗ này với những hơi thở cuối cùng , nhưng những gì mà cô bé được đón nhận là thông báo đã hết lương thực , phải chờ thêm một vài ngày .Hoàn toàn kiệt sức và cô độc trên cả nhưng gì chúng ta có thể tưởng tượng , cô bé đã ngã gục dưới tư thế như đứa bé trong bào thai .Trong chốc lát , bầy kên kên đã đứng bên cạnh chờ cô bé trút hơi thở cuối cùng . Kevin Carter đã chụp nhanh một bức ảnh cho cảnh tương đó , lúc này ông ta còn là phong viên cho thông ấn xã Reuteurs . Một lát sau , đứa trẻ ra đi .Một tháng sau , ông ta được môt người bạn cho biết đã đoạt giải thưởng Pulitzer .
Daryl tiếp tục , cuộc đòi ông ta gắn liền với châu Phi kể từ đó , ông đưa lên những bưc ảnh về những khoảng lặng vô hình giữa ngây ngô của trẻ nhỏ và tôi ác của những cuộc chiến mang lại .Và những ám ảnh về chiến tranh đã đẩy ông ta đến nơi này . Rốt cuộc thì chúng cũng bắt đầu quay trở ra , Daryl do dư trong chôc lát rồi để lại gói Malboro còn mới toanh cho ông ta cùng cái Zippo . ------------------------------ ........../''' ) Chi? .........,/¯../ Tay ........./..../ Lên ......../..../ Tro*`i .../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n ./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i ('(...´...´.. ¯~/'...') Vô .\...................../ Ðô'i ..'\'...\........ _.·´ Giang Hồ Quy Ẩn |
07-02-2005, 18:13 | |
Manager
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$:
556
Awarded 17 time(s) Sent 4 thank(s) Received 32 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)
|
Một năm sau 3 đưa chúng cùng quay lại toà nhà mà cũng là bệnh viện tâm thần này , nơi cuối cùng chúng thấy Kevin còn tồn tại .Daryl cẩn thận đặt một gói Malboro khác vào vi trí của gói thuốc trước kia , gói mà đến luc đó cũng chỉ mất một điếu .
Một năm sau Daryl cũng quay lại ,và nhận ra gói thuốc vẫn ở vị trí đó và chỉ có một điếu được hút .Daryl cũng như nhưng lần trước , để lại một gói hoàn toàn mới . Những năm sau Daryl cũng không quên làm công việc thầm lặng đó và cứ mỗi tối Daryl đều cầu nguyện cho Kevin để ông còn tồn tại và làm những điều tốt cho một thế giới hơn 6 triệu dân này . Câu chuyện về album Poets and Madmen , một album theo kiểu concept mới nhất của Savatage , được bắt ng*ồn như thế . Jon đưa ra một đề nghị giảng giải cho album concept này , Paul's the poet and I'm the madman . Album là câu chuyên kêu gọi hoà bình từ nhưng cuộc nội chiến kéo dài đã gây không biết bao đau thương cho dân chúng .Và trung tâm của cả album là ca khúc Morphine Child , môt ca khúc hát theo kiểu đối âm ( lần đầu tiên Savatage chơi theo kiểu này là ca khúc Chance ) , và là ca khúc dài nhất từ trước đến nay của Savatage . Bài hát có giai điệu rất lạ , nhất là đoạn solo mở đầu , nó như là một khúc overture cho một bản giao hưởng anti _war nào đó .Jon trở lại với chất giọng mạnh mẽ và dầy nhiệt huyết .Môt ca khúc mà nhìn nhận kỹ càng , tôi còn thấy nó bi- hùng hơn nhưng ca khúc trong The Wake of Magellan , nhưng mỗi album vẫn có cái hay riêng . Could a star's forgotten light A child's devotion Embrace eternal night In shallow graves Phải chăng nhưng vì sao có thể quên ánh sáng mà tắt lịm trứoc những thành tâm của đứa trẻ . Để chúng phải vồ ôm mình vào bóng tối sâu thẳm bất tận trong một nấm mồ đơn sơ . As we watch from distant heights No breath or motion Still every ghost must haunt in its own way Sleep beneath my dreams Safe within my hands Where i never under Never under Never understand Lord there's something wrong Cho đến lúc Jon phải thốt lên môt câu da diết cùng sự phẫn nộ chua chát : Lord there's something wrong Không ai quan tâm và cũng không ai từ chối . Cũng chăng ai hỏi lời nào cũng chăng ai trả lời . Không gì vào cũng không gì đi ra . Cung là không bắt đầu và kết thúc . In your life could you carry on Could you never think about it Till in time you start to doubt it Đến lúc nào ông cũng phải ra đi , công lý nào , sự thật nào sẽ bảo vệ cho nhưng cô bé này . So you let it fade Till it's very vague Just a silhouette of shadows But the shadows are still lingering Khi những u ám qua đi khi chúng chỉ còn lờ mờ thì cũng là lúc ta chi thấy rằng nó chỉ là cái tối tăm của bóng tối , bóng tối nay vẫn cứ kéo dài vô tận . I'm too old to be living this Lived to long to be given this Can our god be forgiving this I had a light that shined Across my mind Rarely see it anymore Hey ! Chỉ một lần vùng lên rồi những tắt lịm cũng ám ảnh . Bây giờ ø nó hoàn toàn là bóng tối , kẻ soi sáng quên mất nhiệm vụ rẽ đường của mình rồi. Đến những đoạn này , ca khúc đi vào cao trào , nó như một dàn đồng ca gióng lên nhưng âm thanh cứu rỗi cho một linh hồn đang dần ra đi . Tiếng guitar như thúc giục con người làm một nhiệm vụ đơn giản là hãy yêu thương nhau .Một âm thanh mang âm hưởng metal của Black Sabbath và kịch của Queen . Guitar vẫn chơi đều nhịp . Vừa kêu gọi vừa thúc đẩy mọi người lại gần nhau , cùng chia sẻ những đau thương mất mát do chiến tranh để lại Cantations Cantations Cantations Cantations Never listen to the crowd before me Never listen to the self ordained Never really wanted to believe it any way Rồi bỗng giữa những đau thương cất lên lời sám hối cho những tội ác đã xảy ra cho nhân loại . Time is fading Night is calling I am on my way Những vòng quay cuộc đời cứ thế mà dõng dạt tuôn ra bỏ mặc nhưng đứa bé phải chết đau thương một cách vô vọng như thế . Đoạn cuối cùng là tiếng guitar và trống dồn dập như là môt băn khoăn để lại cho thế giới , như là thúc giục những ánh sáng trong bóng đêm làm trọn nghĩa vụ cao cả của mình . Ca khúc kết thúc nhưng vân chưa có lời giải đáp tron vẹn , Tage là vậy , luôn có những thắc mắc tiềm ẩn sau mỗi album và Poets and Madmen là dấu chấm hỏi đầu tiên về nạn đói khổ cua trẻ em .Tôi trông đợi nhiều ở Savatage nhưng ở mỗi album chỉ cần có một bài như Morphine Child là quá đủ . So Drifting through the dark The sympathy Of night's mercy Inside my heart Is your life the same Do ghosts cry tears Do they feel years As time just goes on and on and on (Back To The Reason) ------------------------------ ........../''' ) Chi? .........,/¯../ Tay ........./..../ Lên ......../..../ Tro*`i .../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n ./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i ('(...´...´.. ¯~/'...') Vô .\...................../ Ðô'i ..'\'...\........ _.·´ Giang Hồ Quy Ẩn |
07-02-2005, 18:13 | |
Manager
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$:
556
Awarded 17 time(s) Sent 4 thank(s) Received 32 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)
|
Trong dòng nhạc phản chiến mà tôi từng nghe thì “Dead winter dead” của Savatage là tác phẩm hoành tráng và xuất sắc nhất. Đây là 1 album concept kể về công cuộc tìm kiếm tự do sau khi chế độ XHCN sụp đổ ở Nam Tư. Nam Tư với cuộc nội chiến đẫm máu và phi nghĩa, nơi mà khói lửa bốc cao hơn những toà nhà do văn minh con người tạo nên, đã là chủ đề để Savatage viết lên một tác phẩm bất hủ với nội dung sâu sắc và ý nghĩa cao đẹp. Qua đó, ban nhạc đã gửi tới nhân loại thông điệp của họ, và cũng thông điệp chung của Rock: Chiến tranh luôn phi nghĩa và bạo tàn.
Sarajevo, với những quảng trường được xây dựng từ thời Trung Cổ, với giáo đường nơi niềm tin ngự trị bao đời nay. Nơi đây đã đi qua bao thăng trầm của lịch sử, với từng khoảnh khắc vinh quang cũng như tủi nhục, rực rỡ hay điêu tàn. Từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến tương lai, đến mãi mãi, thời gian vẫn trôi đi không ngừng, tàn nhẫn và vô tình, mang theo niềm vui nỗi buồn, niềm hạnh phúc cũng như sự đau đớn với nhiều điều có lẽ con người sẽ không bao giờ lý giải được. Trên tháp chuông nhà thờ là bức tượng người thú, hắn đã ngồi đó từ bao đời nay. Ngày qua ngày, hắn dõi theo mọi thứ, và trầm tư cân nhắc, thế nào là niềm vui, thế nào là nỗi buồn, thế nào là nụ cười, thế nào là nước mắt? Hắn chẳng bao giờ tìm được câu trả lời xác đáng, bởi mọi thứ hỗn độn phức tạp như thách thức, và thời gian cứ qua đi, hắn vẫn ngồi đó, quan sát và suy ngẫm. Con người luôn luôn phải cân nhắc trong mọi hành động, cả cuộc đời của họ chỉ là chờ đợi, như ngồi nhìn chiếc đồng hồ cát chảy chậm chạp. Mọi hành động, mọi ước mơ đều cất giữ tận sâu thẳm của tâm hồn, mọi thứ đều ngoài tầm với. Ngay trong những giấc mơ hằng đêm, con người cũng luôn tự nhắc nhở mình: tốt nhất chúng ta nên im lặng. Họ khao khát tự do. ------------------------------ ........../''' ) Chi? .........,/¯../ Tay ........./..../ Lên ......../..../ Tro*`i .../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n ./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i ('(...´...´.. ¯~/'...') Vô .\...................../ Ðô'i ..'\'...\........ _.·´ Giang Hồ Quy Ẩn |
07-02-2005, 18:14 | |
Manager
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$:
556
Awarded 17 time(s) Sent 4 thank(s) Received 32 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)
|
Và những gì họ mong đợi có vẻ như đã đến, năm 1990, chế độ XHCN cơ hội (tên gọi của thể chế XHCN ở các nước Đông Âu, họ không trải qua các thời kỳ phát triển cần thiết theo quy luật, cũng không phải bằng xương máu công sức của dân tộc đó, mà được dựng lên một cách áp đặt) sụp đổ ở Nam Tư. Con người hồ hởi, con người hồi hộp đón chờ giây phút ấy, họ tin rằng lịch sử đã sang trang, và họ lên đường đi tìm tự do và hạnh phúc. Nhưng bên dưới giọng ca mạnh mẽ hào hứng của những con người mong muốn được làm chủ số phận của mình đang văng vẳng tiếng đàn bi ai đau đớn, đằng sau cái hoành tráng của khoảnh khắc lịch sử ấy là bóng đêm ma quái dần lan ra che phủ lên đất nước Nam Tư. Trước mặt họ là nơi bắt đầu của vô số các con đường mà đích đến của chúng tưởng chừng như đều huy hoàng và đẹp đẽ, người ta phân vân, người ta lựa chọn, người ta nôn nóng muốn tìm con đường ngắn nhất. Con người khóc lóc, con người kêu gào, con người đi tìm nấm mồ cho mình, nơi nắm xương tàn của họ sẽ được yên nghỉ, trong khi thiên thần và ma quỷ luôn giằng xé tâm hồn họ (Lake of fire). Và ma quỷ đã chiến thắng, bỗng người ta cảm thấy thế giới này chật chội quá, tẻ nhạt quá, có quá ít đất đai của cải để chia chác: người trẻ tuổi đang ngẫm nghĩ, nếu có một ít đất đai, anh ấy sẽ trở thành vua. Con quỷ ẩn sâu trong tâm hồn con người đã lên tiếng: Tới đây, ta sẽ vẽ cho anh một đường biên giới mênh mông, bỏ ngoài tai mọi sự ngăn cản của người đời. Ta là cái mà anh đang tìm kiếm, là giấc mơ trong đêm. Giấc mơ luôn luôn đẹp, vì vậy anh không cần tỉnh lại đâu. Cứ mơ đi, theo lời chỉ dẫn của ta, anh sẽ không bao giờ bị đánh bại. Cái duy nhất ta cần chỉ là con người của anh. Và ma quỷ đã có được cái nó cần, nó điều khiển con người như những con rối. Ma quỷ ở đây không phải là một cái gì đó cụ thể, không phải ma tuý, nó là một phần của con người. Khi bị nó khống chế thì con người sẽ trở thành sinh vật tàn ác nhất.
Con người đã tìm thấy con đường, thấy tự do cho mình, con người tin tưởng vào nó một cách mù quáng, cho rằng có thể tự tạo ra ánh sáng cho mình, xua tan bóng tối bằng cách đạp đổ mọi thứ dưới gót giày bạo lực. Starlight như một lời tổng động viên trước cuộc chiến: Tiến lên đi, đừng chần chừ, không cần biết đến lòng nhân từ, không cần biết gì cả, trừ việc đây là nơi anh phải đến. Giữa tiếng violon và piano âm u, bật lên tiếng so lo như sự thức tỉnh của quỷ dữ, quỷ dữ đang gào thét, không có tiếng súng nổ, nhưng tôi như ngửi thấy mùi thuốc súng. Chiến tranh đã đến gần lắm rồi. Sau đó là trống, bass nhu sung lien thanh, so lo dữ dội, chiến tranh bùng nổ. Tiếng hát dồn dập như thúc giục, động viên và ép buộc đẩy những người dân lành vào lò lửa. Con người đã cầm súng. Con người đánh giết, những người anh em xả súng vào nhau, máu tràn mặt đất. Để rồi trong khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi giữa cuộc chiến, họ nhìn lại quê hương đang bị nhuộm đỏ bởi chính bàn tay của mình. This isn''t what we meant là bài tôi rất thích, xin tạm dịch: Chúng tôi từng đòi hỏi nhiều thứ, nhưng đó chỉ là trước đây, trước khi màn đêm buông xuống. Bạn phải hiểu rằng chúng tôi đã nhận ra, không thể đưa ra những lời hứa hẹn hay kế hoạch cho ngày mai trước khi cân nhắc mọi hậu quả của nó, bởi có những điều không bao giờ làm lại được, như những kiến trúc sư bất lực trước công trình của mình đang dần sụp đổ. Những điều chúng tôi mong đợi dường như đang mất dần đi giá trị của nó. Hạnh phúc ư, sự che chở? tất cả chỉ là ảo tưởng. Không lẽ đây là câu trả lời cho những ước mơ, không lẽ đây là những gì chúa đáp lại những lời cầu nguyện của chúng tôi? Xin hãy hiểu rằng, đây không phải là những thứ chúng tôi mong muốn. Is this the answer to our prayer, is this what God has sent? Please understand this isn''t what we meant Con người bắt đầu ân hận, nhưng đã quá muộn, họ đã bị cuốn vào vòng xoáy không cách nào thoát ra, họ không còn là chính họ nữa mà đã trở thành những cỗ máy chém giết. Con người vẫn cầm vũ khí, lăn xả vào giết nhau điên loạn dù hiểu chiến tranh là tàn bạo và phi nghĩa, sự điên rồ của con người và quang cảnh điêu tàn được vẽ lên trong Mozart and Madness. Đây là một bản hoà tấu xuất sắc, mở đầu bằng tiếng piano lạnh đến run người, rồi khi là nhịp trống dồn cùng tiếng accord buốt óc tả cảnh chiến trường đẫm máu, khi là tiếng violon buồn bã thê lương thể hiện sự điêu tàn, thi thoảng ré lên tiếng guitar như tiếng thét đau đớn cùng cực về thể xác hay tinh thần của cả những người lính và dân thường vô tội . Chỉ trong sâu thẳm tâm hồn của những cỗ máy ấy, vẫn giữ lại chút gì đó của con người, đó là ký ức: Rất rất lâu trước đây, khi thế giới vẫn còn tươi đẹp, tôi đã đứng ở một Sarajevo khác, nó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, không bao giờ!. ------------------------------ ........../''' ) Chi? .........,/¯../ Tay ........./..../ Lên ......../..../ Tro*`i .../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n ./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i ('(...´...´.. ¯~/'...') Vô .\...................../ Ðô'i ..'\'...\........ _.·´ Giang Hồ Quy Ẩn |
07-02-2005, 18:14 | |
Manager
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$:
556
Awarded 17 time(s) Sent 4 thank(s) Received 32 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)
|
Nhưng cái hồi ức ấy không còn trong sáng đẹp đẽ như xưa mà đã nhuốm máu bởi sự ám ảnh của chiến tranh, bản Memory méo mó xót xa trong tiếng guitar điện. Hỡi trái tim, phải chăng ngươi đang say ngủ. Tốt, bởi đẩy là thời điểm duy nhất chúng ta có thể nói chuyện, có những điều ta cất giữ cẩn thận sâu thẳm trong tim, bởi ký ức này quá đau đớn. Ký ức và hiện tại, ước mơ cao đẹp và hiện thực phũ phàng giằng xé tâm hồn những con người đang cầm súng. Tôi chợt liên tưởng tới giấc mơ của người lính sắp chết trong The Final Cut của Pink Floyd: Xuyên qua tầng mây, ký ức dồn dập dổ tới. Ở khoảng không giữa thiên đàng và chiến trường đẫm máu, tôi mơ một giấc mơ. Tôi có một giấc mơ. Tạm biệt Max, tạm biệt, tôi chậm rãi dạo quanh trên xe, và ánh nắng trên tóc cô ấy sáng lấp lánh trong cơn gió tháng mười một lạnh lẽo, bạn nghe thấy tiếng chuông ngân, bạn cảm nhận được từng sợi tơ trên ve áo, như giọt nước mắt rơi xuống tìm kiếm sự an ủi của đồng loại, bạn chạm vào bàn tay yếu ớt của cô ấy...
Hãy giữ lấy giấc mơ, tôi cảm thấy nó thật sự. Đủ thức ăn, đâu đây những người lính già bước đi thật an toàn, nơi bạn có thể cười nói, và gì nữa nhỉ, sẽ không ai bỗng nhiên biến mất, bạn có thể dạo bước thư giãn trên những con đường mòn dưới cây xanh và tiếng chim hót, những kẻ điên rồ sẽ không còn điều khiển được bạn nữa. Và mọi người có thể mong ở luật pháp một sự che chở, và không ai giết trẻ em thêm nữa, và không ai giết trẻ em thêm nữa... Chiến tranh đã bước vào giai đoạn đẫm máu nhất. Bom đạn khói lửa ở khắp mọi nơi, khói lửa của nỗi đau thiêu đốt tâm hồn con người, vào cái mùa đông chết chóc ấy. Vào lúc này, với cái phone bật hết cỡ, tôi có cảm giác mình đang ở Balcan của những năm 90, tôi nghe và thấy được tiếng nổ của bom đạn, tiếng gào thét, rên rỉ của những người bị thương, những đợt xung phong tận sâu thẳm tâm hồn, và lửa cháy suốt đêm ngày. Con người đã tuyệt vọng: Tôi cùng đường, quỳ sụp và cầu nguyện, nhưng mọi thứ đều đổ nát, tôi rơi thẳng xuống địa ngục. Tuyệt vọng và đau xót, chán ghét và ghê tởm chiến tranh, con người rên xiết tố cáo những kẻ cầm quyền, những kẻ vụ lợi đã lừa gạt đẩy họ vào cuộc chiến: Hãy nhận lấy những lời hứa hẹn của các ngài, chúng tôi không quan tâm, chúng chỉ là giả dối và vô nghĩa, chúng tôi từng tin tưởng và bám lấy từng lời từng chữ của các người, cho tới khi đôi tay chúng tôi rỉ máu.... Tuyệt vọng đến cùng cực: Nơi đây, trên trái đất này, tôi đang đào một cái hố. Không biết tôi sẽ tìm thấy cái gì, nếu may mắn nó đủ sâu, chúng ta sẽ được an toàn. Còn nếu không được như thế nữa thì hãy lấy mọi thứ đi, và chôn tôi ở đây, bởi nơi đây sẽ là nấm mồ của tôi. Và Chrismast eve, một bản instrumetal chơi cùng dàn giao hưởng, là bản nhạc cụ hay nhất tôi từng nghe. Sự hoà quện tuyệt vời, êm ả và mạnh mẽ, đau xót và giận dữ. Trong giờ phút thiêng liêng nhất và cũng khốc liệt nhất, chuông nhà thờ vẫn ngân vang, dàn đồng ca vẫn cất lên những bản thánh ca hoà vào tiếng bom đạn và tiếng kêu khóc trên nền đổ nát và khói lửa tạo nên bức tranh hoành tráng và bi thương của Sarajevo ngày ấy. Ở bên trên, dõi theo tất cả, là hạnh phúc, là tự do mà con người tìm kiếm. Tự do lên tiếng: Tôi ở đây, chờ đợi, không hiểu con người mong đợi gì ở tôi. Ở dưới kia, con người không thể nghe được những lời của tôi. Những thứ mà các người đang tranh giành, đang đổ máu vì nó, chỉ là bóng tối mà các người căm thù. Đó không phải tự do, không phải hạnh phúc, không phải tôi. Hãy thứ sống cuộc sống thực của mình trong một ngày, một ngày hoàn toàn là chính mình, bỏ ngoài tai những lời chúng nói. Văng vẳng trong giọng nói xót xa bất lực của Tự do là tiếng nói của con người cay đắng vọng lên từ mặt đất I don''t understand, I don''t understand, I don''t understand, I don''t understand.....!. Và đoạn kết của Not what you see cũng là đoạn kết của album, xin để nguyên văn: Tôi xin hứa, nếu bạn nắm lấy cơ hội, cuộc sống sẽ là khoảnh khắc này, âm nhạc và vũ hội. Và nơi đây, trong mê cung của bóng tối và sự bị ẩn, tôi nhắm mắt lại, và bạn là tất cả những gì tôi thấy. ------------------------------ ........../''' ) Chi? .........,/¯../ Tay ........./..../ Lên ......../..../ Tro*`i .../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n ./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i ('(...´...´.. ¯~/'...') Vô .\...................../ Ðô'i ..'\'...\........ _.·´ Giang Hồ Quy Ẩn |
11-02-2005, 12:33 | |
Manager
Join Date: 09-01-2004
Posts: 840
KL$:
556
Awarded 17 time(s) Sent 4 thank(s) Received 32 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A2 (2003-2006)
|
em viết 1 nửa copy 1 nửa , dạo này thấy box mình thiếu nhiều bài quá, post lên cho thêm phần hoành tráng,vả lại cũng có ích cho nhiều người mà
------------------------------ ........../''' ) Chi? .........,/¯../ Tay ........./..../ Lên ......../..../ Tro*`i .../´¯/'...'/´¯¯`·¸ Hâ.n ./'/.../..../...../¨¯\ Ðo*`i ('(...´...´.. ¯~/'...') Vô .\...................../ Ðô'i ..'\'...\........ _.·´ Giang Hồ Quy Ẩn |
14-02-2005, 10:01 | |
Phá sản!
|
Mắt thấy tai nghe mới "fê" :
The wake of magellan Dead Winter Dead Đúng là toàn những bản rock "đỉnh" và "trí tuệ" |