23-03-2004, 15:02 | |
kBank Manager
Join Date: 25-02-2003
Posts: 1.601
KL$:
126
Awarded 16 time(s) Sent 18 thank(s) Received 120 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A12 (2002-2005) Location: Hà Nội
|
Cảm nhận, buồn, bâng khuâng và bồi hồi, xen cái gì đó nuối tiếc nữa,....
Cả câu chuyện chỉ diễn ra trong 1 giờ học mà anh SV, xen lẫn cả kỉ niệm và hiện tại,... vẫn ngồi chỗ đấy, vẫn kỉ niệm xưa, nhớ lại,....rồi đôi khi giật mình thức tỉnh, mới biết mình đang ở hiện tại, lại nhớ,..... Đọc truyện này có cái gì đó thật buồn,.... em đã từng đi học lò (mặc dù chẳng tồn tại được lâu) nhưng quả thật là vui, tuy truyện này em ko biết là thật hay giả, nhưng phải cảm ơn tác giả khi đã mang lại hồi ức về những gì đã xa,... Câu truyện kết thúc nhưng là kết thúc mở, gợi tò mò cho người đọc, liệu ai trong số họ sẽ có cơ may gặp lại Mắt Buồn, người con gái năm nào,....tiếc, quả là có cảm giác tiếc cho một câu truyện tình bạn, tình yêu học trò, kết thúc mà thật dang dở,..... Em sẽ chẳng bao giờ có những kỉ niệm như vậy cả, đọc mà muồn khóc,...tuổi học sinh,.....trôi qua rồi,....những gì chưa hoàn thành những gì còn tiếc nuối thì nay cũng đã thành quá khứ trôi qua rồi,.... Em xin mạo muội sáng tác nốt cái kết mà theo em thì hì, nó có lẽ dễ chấp nhận đối với em hơn,.... "Cái buổi học thử của nó trôi qua cũng hơn tháng rồi, bước vào kì thi, nó chẳng thể đào ra chút thời gian mà quay tìm lại lớp học cũ nữa,...thôi cứ để nó trôi qua,..... Hôm qua, chat với thằng Chi, nó thông báo đã tìm được một Mắt Vui dành riêng cho nó rồi,...cái thằng này vẫn vậy, kì thật,...tự nhiên lại chúc mình tìm lại được mắt buồn để khi nó về cho Mắt Vui gặp Mắt Buồn,..... Mai Kinh Tế với Ngoại Thương làm chương trình giao lưu, liệu,....nó có thể gặp Mắt Buồn không? Nó cười chính mình, vô vọng mà vẫn hy vọng, lại cười, nhưng tim nó tự nhiên thắt lại,....buồn,..... Buổi giao lưu, nó làm hướng dẫn viên cho khách vào đúng chỗ biểu diễn,...nó hy vọng là sẽ gặp được Mắt Buồn nên mới làm ở đây,....tìm,...không thấy rồi, suốt buổi cũng không thấy,....có lẽ Mắt Buồn không đi,....nó cười, lại hão huyền rồi,... 9h,...chết nó vùng dậy, hôm nay thằng Chi về,hẹn đi đón rồi mà hôm qua nó ngủ quên ko đặt chuông báo thức,....còn 15 phút nữa, nó cuống cuồng,....10h, nó có mặt ở sân bay, thằng Chi, mặt hầm hầm đón nó, sao mày đến chậm thế tao đợi mày cả tiếng, thằng bạn thân trách móc, nó cười cầu hoà, thằng Chi tức quá, đấm cho nó một cái, rồi 2 thằng ôm nhau, cười,.... - Chào mừng về Tổ quốc - Không dám Lâu lắm nó mới lại vui như vậy, thằng bạn thân về thăm, vui chứ,....giúp thằng bạn xách vali, 2 thằng đang cười đùa thì" Híc, vẫn không được, không kết được, em định cho kết 2 lần từ đoạn giao lưu hoặc là gặp ở sân bay, nhưng thấy cụt quá, ko thể kết được, mà cũng không thích như của tác giả chán thật ------------------------------ ... but the lily of the valley doesn't know ... |
24-03-2004, 01:17 | ||
God Member
Join Date: 19-08-2002
Posts: 674
KL$ (TOP! 15):
6.743
Awarded 6 time(s) Sent 11 thank(s) Received 53 thank(s) School: Kimlien Highschool
Class: M (1997-2000) Location: Hanoi
|
Quote:
Truyện vẫn chưa đặt tên ------------------------------ Cấm cho trai tựa gái kề Cấm cho người cũ trở về duyên xưa |
|
24-03-2004, 21:31 | |
God Member
Join Date: 21-05-2003
Posts: 593
KL$:
532
Awarded 36 time(s) Sent 169 thank(s) Received 82 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: G (2001-2004) Location: Xa
|
Đã bảo là dang dở mới hay mà lị.
Truyện kết rồi Alex. Cố thêm cái kết nữa sẽ thừa thôi (no offense!). Khá khen tác giả end truyện dửng dưng, được lắm. Truyện lên đến đoạn "cao trào" chắc ở phần 9 & 10, hai phần màu tím ở liền nhau. Sau đấy lại về cái điệp khúc đen - tím cũ, nhẹ nhàng & lủng củng như lúc bắt đầu :"> (nhưng người đọc quen rồi nên bỏ qua cái sự lủng củng ấy luôn - âu cũng là tác giả đã đạt được dụng ý) Giữ nguyên 2 chữ "trơ" và "điêu" Răng đã dành cho những đoạn thoại. Truyện lãng mạn, nhưng không thực.. (hay phải nói là truyện lãng mạn nên không thực, hay truyện lãng mạn vì không thực mới đúng nhỉ?) Truyện kẻ hai đường thẳng song song rồi bùm một cái cho hai đường gặp nhau ở phần cuối. Đột phá! Cái dở dang của câu chuyện chắc nhằm dụng ý để lại cái buồn tênh, "buồn mênh mang" trong người đọc. Cái tên chưa đặt cũng để lơ lửng thế đi? Lâu rồi chẳng được đọc truyện ngắn (thậm chí cả truyện thời đổ đốn của Hoa Học Trò cũng không có). Gửi lời cám ơn tác giả một phát! Chúc tác giả may mắn trong công cuộc câu bài kiếm avatar he he ------------------------------ Hãy hôn em giữa đêm khuya bát ngát,
Bên lúa mạch vàng vàng, bên thảm cỏ xanh xanh, Xoay xoay xoay theo điệu nhạc bồng bềnh, Váy em xinh xinh, giày chàng bảnh bảnh. |
25-03-2004, 11:18 | |
kBank Manager
Join Date: 25-02-2003
Posts: 1.601
KL$:
126
Awarded 16 time(s) Sent 18 thank(s) Received 120 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A12 (2002-2005) Location: Hà Nội
|
Em vẫn giữ nguyên ý kiến cho rằng đoạn kết này không hay, hay chí ít là với em không hay. Mà em nghĩ cảm nhận thơ văn là tuỳ người, không thể ép em thích hay ko 1 kết thúc cả
Hơn nữa, em thuộc típ hơi xa rời hiện thực, em muốn một cái HAPPY ENDING cơ, chứ không thích tình dang dở , nếu con người không có ước mơ thì chẳng bao giờ đạt được ước mơ cả, và trong tình yêu thì nên mơ nên ước và nên chạm vào hiện thực nữa , em vẫn muốn có cái kết thúc khác , đấy anyway thì là quyền của em mà he he ------------------------------ ... but the lily of the valley doesn't know ... |
26-03-2004, 09:46 | |
God Member
Join Date: 19-08-2002
Posts: 674
KL$ (TOP! 15):
6.743
Awarded 6 time(s) Sent 11 thank(s) Received 53 thank(s) School: Kimlien Highschool
Class: M (1997-2000) Location: Hanoi
|
Đặc chế đoạn kết giành tặng riêng cho em Alex, kẻ thích một Happy ending! Biết rằng viết thêm sẽ nhàm, bôi thêm sẽ chán, đọc thêm sẽ ngán nhưng.. vì em Alex
<div align=center>**********</div> <div align=center>14'</div> "..Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.." Có kẻ nào đã nói, "Trái Đất này nhỏ lắm", có muốn chạy trốn nhau cũng không thoát được. Đã thế, Hà Nội còn nhỏ hơn. Hoàng Anh Tú cũng đã từng viết "Hà Nội nhỏ như bàn tay con gái". Tóm lại là nhỏ! Đang lững thững tảo bộ trên đường về, nó gặp cô bạn ngồi cạnh đang tất tểu dắt chiếc xe đạp. Khuôn mặt cô bạn đầy vẻ lo lắng. Chiếc xe đạp đáng thương chắc bị dính một chiếc đinh nào rồi. - Nhà bạn có xa đây không? -Nó hỏi đầy vẻ ái ngại. - Nhà tớ chỗ Trần Quang Khải, gần Nhà Hát Lớn -Cô bạn trả lời méo xẹo. - Bây giờ cũng đã muộn rồi, quanh đây lại không có hàng vá xe. Hay là bạn gửi tạm xe vào trong ký túc trường Y, tớ đèo bạn về nhà, sáng mai lên lấy xe sớm rồi vá sau. Nó cùng cô bạn dắt chiếc xe vào Ký túc gửi rồi về nhà nó lấy xe để đèo cô bạn về. Nhà nó cũng gần đây. - Bạn học trường gì? -Trên đường về, cô bạn bắt chuyện. - Tớ học K.L. - Thế thì nhà gần trường quá còn gì. Bình thường bạn cũng đi xe máy đến trường à? - Đâu có, đây là xe anh trai tớ. Tớ toàn đi bộ đến trường thôi. Ngày nào cũng được dịp tập thể dục luôn. -Nó nói lảng. "..Over and over I whisper your name Over and over I kiss you again I couldn't hope to say how I feel The joy in my heart, no words can reveal.." Nó khe khẽ hát. - Hay quá. Tớ cũng thích bài này. Đôi lúc buồn, nghe bài này tớ lại thấy yêu đời hơn. -Cô bạn ngồi đằng sau nói với theo. Nó không đáp, chỉ khẽ hát tiếp, đầu óc lại để chốn xa xăm. Dừng xe trước cửa nhà cô bạn. - Bạn vào nhà tớ chơi đã. - Thôi muộn rồi, tớ còn phải về, hẹn khi khác vậy. - Cảm ơn bạn nhiều nhé, không có bạn đèo hộ về thì không biết hôm nay mấy giờ tớ mới về đến nhà. Nó cười: - Có gì đâu.. Trái Đất nhỏ mất 24 giờ để xoay một vòng, mất 365 ngày để xoay quanh Mặt Trời và cũng chỉ mất tầm tầm thời gian như thế để nó gặp lại Mắt Buồn. Có ai ngờ, người chị họ đỗ Ngoại Thương mà cô bạn ngồi cạnh kể lại chính là Mắt Buồn. Trời xui đất khiến thế nào để hôm nay nó trở lại lớp xưa, để nó quen được cô em họ Mắt Buồn. Trời lại xui tiếp thế nào để hôm nay Mắt Buồn có việc phải qua nhà cô em, để xe cô em họ bị hỏng.. Ngạc nhiên. Nó ngạc nhiên. Mắt Buồn ngạc nhiên. Và cô em họ Mắt Buồn cũng ngạc nhiên. - Sao hôm 15/8 hai người không về, làm tớ cứ tưởng hai người bị trượt.. -Mắt Buồn hỏi sau khi đón lấy cốc trà bạc hà từ tay người phục vụ. - Tại nhiều nguyên nhân lắm -Nó cười mà vẫn chưa giấu nổi sự xúc động sau lâu ngày gặp lại người xưa. Câu chuyện hôm ấy hết về tình hình nó, thằng Chi, Mắt Buồn bây giờ, rồi thỉnh thoảng nhắc lại ngày xưa. Chia tay, nó tiễn Mắt Buồn về tận nhà và không quên xin số điện thoại. Nó đã thay đổi nhiều và Mắt Buồn cũng vậy. Những ngày cuối cùng ở Việt Nam, bên cạnh đống giấy tờ, đồ đạc và vô số thứ linh tinh khác là những buổi đi chơi cùng Mắt Buồn. Khi nghe kể về lý do ngày 15/8 nó không đến, Mắt Buồn cười rồi đột ngột hỏi lại: - Thế 15/8 năm sau thì sao? - Lần này thì tớ sẽ không nhường nữa -Nó nháy mắt dù biết rằng có thể năm tới không về được, nhưng 15/8 năm sau nữa thì nó sẽ về, phải về chứ. Nó bâng quơ: - Nhưng chỉ sợ những năm sau phải về một mình.. Gió lành lạnh nhưng lòng nó chợt ấm lại, tiếng Mắt Buồn khe khẽ: - Tớ sẽ chờ. ------------------------------ Cấm cho trai tựa gái kề Cấm cho người cũ trở về duyên xưa |
26-03-2004, 10:19 | |
kBank Manager
Join Date: 25-02-2003
Posts: 1.601
KL$:
126
Awarded 16 time(s) Sent 18 thank(s) Received 120 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A12 (2002-2005) Location: Hà Nội
|
Híc, hơi cụt, :">, tại vì nói chung là cái đoạn đi chơi với mắt buồn rồi đi du học chưa có lời lí giải, đúng là dở hơn cái kết trước,....nhưng em thích nó hơn :">, tại nó đáng yêu và happy hơn .
Hôm nay vừa onl thấy anh Xit gửi link bảo tặng em , sướng chỉ tội là :">, anh ấy bảo sẽ viết tiếp hồi nữa, hiện thực hơn , cho phản bội tùm lum . Đại ca ơi tha cho em đi ------------------------------ ... but the lily of the valley doesn't know ... |
28-03-2004, 13:34 | |
God Member
Join Date: 21-05-2003
Posts: 593
KL$:
532
Awarded 36 time(s) Sent 169 thank(s) Received 82 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: G (2001-2004) Location: Xa
|
Thích cái kết của admin chỉ vì đoạn mở nhắc đến thơ Hoàng Anh Tú!!!
------------------------------ Hãy hôn em giữa đêm khuya bát ngát,
Bên lúa mạch vàng vàng, bên thảm cỏ xanh xanh, Xoay xoay xoay theo điệu nhạc bồng bềnh, Váy em xinh xinh, giày chàng bảnh bảnh. |
16-04-2004, 19:07 | |
kBank Manager
Join Date: 25-02-2003
Posts: 1.601
KL$:
126
Awarded 16 time(s) Sent 18 thank(s) Received 120 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A12 (2002-2005) Location: Hà Nội
|
...Bến xe, 10,17'h trưa, một cô bé, có vẻ đã đứng đấy từ lâu, liên tục nhìn đồng hồ, và vẻ khó chịu xen lẫn buồn bực hiện lên trên nét mặt cô bé. Nếu ai đi qua, chắc sẽ còn nghe tiếng cô bé, rên nho nhỏ, đầy phẫn uất, "trễ rồi,...17' rồi,..."......
5' sau, nếu ai để ý, sẽ thấy từ đằng xa, có 1 anh chàng tóc dài đang vừa chạy vừa hổn hển thở,... dừng lại cái xịch trước mặt cô gái, anh chàng thở không ra hơi, mắt nhắm tịt, rối rít "anh xin lỗi em mà, anh muộn, xin lỗi mà,..." "đợi anh đã 22'56" rồi đấy anh biết không, anh cứ thế này đi, miễn hẹn hò nữa, em không rảnh đợi thế này đâu", nhìn anh chàng có vẻ méo xẹo đi, "anh thật sự xin lỗi em mà",.. cô bé vẫn làm mặt giận toan quay đi, thì anh chàng giữ lại, rồi, đột ngột anh buông tay cô bạn, hơi chúi ngã,..... giật mình vì bị nắm tay, giật lại rồi lại buông ra nửa chừng, cô bạn ngoảy lại nhìn,... cậu bạn vẫn đang cúi xuống, trên mặt có nét gì đó mệt mỏi và hơi nhăn nhó "Sao vậy nhỉ?" - cô bé thầm nghĩ, kì cục ghê,.... rồi, bất thần, như hiểu ra vấn đề, cô quay phắt lại, ngồi thụp xuống trước mặt cậu bé. Hơi run, cô đưa tay, sờ vào vết rách nơi đầu gối vẫn còn đang rướm chút máu của cậu bạn, "anh làm sao thế?", cậu bạn giật lùi đầu gối, "sao đâu em, ngã chút mà, hôm nay anh hậu đậu lắm", "NGỒI LÊN GHẾ" mặt cô bạn tỏ rõ sự khó chịu,.... "anh ngồi lên ghế, đưa em xem chỗ đau", "Thôi mà, ko sao mà em", "KHÔNG NÓI NHIỀU, NGỒI LÊN", cậu bạn hơi miễn cưỡng làm theo lời cô bé, không quên phàn nàn "anh không sao mà..." nhưng không thấy cô bé trả lời. Ngồi lên ghế, cô bạn bắt cậu xắn cái ống quần bó tụt, rộng thùng thình của cậu lên đến tận đầu gối, mặc cho sự phản đối yêu ớt của cậu chàng. "Trời đất, anh ngã kiểu gì thế?" với cái giọng bực nhất của mình từ trước đến giờ, cô bé cau mày ngước mắt nhìn đấy chất vấn, "đâu sao đâu em, anh chỉ, ... chỉ trượt té thôi mà, không sao mà,...anh...." chưa kịp hết lời, cả đám đông xung quanh đã nghe tiếng cô bé quát lên "KHÔNG SAO, CÁI GÌ KHÔNG SAO, NGỒI IM ĐÂY CHỜ TÔI", rồi quay người cô bé lao vụt đi,.. mọi người xung quanh, bắt đầu bàn tán, "khiếp thật, con bé đấy nó quát bạn trai ghê quá, mất hết cái nết con gái, mà thằng này sao như đàn bà thế nhỉ, không có khí thế, trong cũng thông minh lanh lợi, mà đi chọn con người yêu dữ quá", cậu bé cúi gầm mặt xuống, .... và cười nhếch mép,..... 5' sau, như cơn lốc nhỏ, cô bé tóc buộc cao trong cái quần bò suông, dầy khủng bố, với cái áo ngắn bó, quay lại. Trên tay cầm cái gói gì đấy. Ngồi bệt xuống nên đất, trước mặt chàng trai, cô gái, bắt đầu, hành hạ cậu bé bằng oxi già, và một đống băng keo vừa chạy đi mua, mồ hôi nhỏ giọt trên gương mặt, vẫn đang cau có vì tức giận. "Anh ngã vào sỏi à, thế mà bảo không sao, da trầy xước hết,vết thương có chỗ tím thế này, lại nhìn đầy hạt như là bị kim châm nữa, phát khiếp lên được, lần sau còn thế nữa thì tự đi mà chăm sóc lấy anh nhé, đi với đứng, 18t đầu rồi, còn ngã nữa à. Anh phải trẻ con không, ngốc thì ngốc vừa thôi...." suốt 10' ngồi chăm sóc vết thương cho bạn, cô bé không ngớt miệng kêu ca, ...... "Giờ đi về, không đi đâu nữa" "Anh không sao thật mà, đi..." "VỀ" Cô bé đứng dậy, mặt lạnh tanh, quay đi thẳng, xung quanh lại bắt đầu "Thằng kia chẳng đáng mặt đàn ông gì cả,..." và thật lạ, tôi lại thấy gương mặt cô bé thoáng nụ cười giống chàng trai khi này,.... Chàng trai, tay cầm cái gói thuốc cô bạn vứt bỏ không thèm dọn, đi sau, ngang qua chô tôi, ngạc nhiên tôi, hỏi cậu bạn "Bạn gái dữ thế mà chịu được à?" Thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi cậu bé mỉm cười "Chẳng ai hiền như cô ấy đâu, may là không ai hiểu, nếu không thì em mất bạn gái mất " rồi nháy mắt với tôi, cậu quay đi,..... Tôi vẫn đứng đấy đợi chuyến xe của mình, một lúc sau thì thấy một bà mẹ tay đang lôi đứa con nhỏ, mắt mũi vẫn tèm lem, như vừa khóc "Đã dặn là không được chơi ở gần công trường, may hôm nay có anh tóc dài cứu nếu không thì con mất mấy cái răng rồi đấy, không được khóc nữa, chị tóc buộc cao đã cho con kẹo rồi còn gì..." Tôi chợt hiểu cái cười nhếch mép của họ đối với những lời bàn tán xung quanh. Ôi tình yêu, và tình người, quay người lại những tia nắng ấm đang lên "Hè về, lại một mùa hè bận rộn" Tôi mỉm cười, cuộc đời thật đẹp Mạo muội tập viết chuyện ngắn, tại tự nhiên có hứng, cũng chưa đặt tên :p ------------------------------ ... but the lily of the valley doesn't know ... |
18-04-2004, 04:59 | |
Phá sản!
Join Date: 11-04-2003
Posts: 197
KL$:
0
School: PTTH Kim Liên
Class: I (2001-2004) Location: đây này!
|
Em ko đủ kiên nhẫn ngồi dán mắt vào màn hình để đọc đc từ đầu đến cuối câu chuyện :">. Nhưng cũng mạo muội giơ tay phát biểu .
Em đồng ý với Răng về cái kết của câu chuyện! Như thế thì sẽ dễ dàng vừa lòng người đọc hơn. Có thể Alex chưa thoả mãn với cái kết đấy, nhưng để lửng như thế thì sẽ khiến cho người đọc liên tưởng tiếp. Mà những cái liên tưởng tiếp sau thì tuỳ theo "gu" của từng người thôi, thế là tự thoả mãn đc rồi còn gì . Câu chuyện này cũng chân thật quá nhỉ! Nó vừa lãng mạn, vừa thực tế... một cách nhẹ nhàng! Nhưng có vẻ đúng cho những "thời đại" trước hơn . Đọc chuyện này cũng thấy nhiều nhiều cái thật thật :p. Em cũng đang luyện thi mà , cũng ở trường Y, nhưng em khó mà có đc 1 câu chuyện như thế kia :p... chuyện đó xưa rồi :p... |
18-04-2004, 05:43 | |
kBank Manager
Join Date: 25-02-2003
Posts: 1.601
KL$:
126
Awarded 16 time(s) Sent 18 thank(s) Received 120 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: A12 (2002-2005) Location: Hà Nội
|
Đã nói rồi mà, mặc kệ ai nghĩ ra sao, với em thì không đổi, em không thích sự dở dang, buồn và đau khổ. Nói chung, cứ nghiền ngẫm chuyện buồn, chắc là đi đâm đầu vào ô tô mất. Tại sao không làm mình vui vẻ lên chứ \/ đời không như là mơ, nhưng mà làm sao để nó đẹp để sống thoải mái hơn là hay nhất \/
------------------------------ ... but the lily of the valley doesn't know ... |
18-04-2004, 05:53 | |
Phá sản!
|
Em đọc chuyện của anh Xit' , cảm nghĩ đâu tiên là khó hiểu nhưng rồi hiểu rồi thì thấy hay , nhưng mà buồn thật.
Buồn wá. Chột dạ nghĩ sao không để tiêu đề là mắt buồn nhỉ( mỗi tội như thế thì sẽ gửi đến người đọc tâm trạng buồn khi đọc truyện). Nhưng nhìn về motive của chuyện thì đúng là rất thời đại, có điều các mẩu hội thoại em thấy phần nhiều mang tính chat như là trên net, không thực tế, quote cua Răng là điêu . Nói chung là không thật. Có điều em thích ở chuyện này là sự nhảy nhót giữa từng chương một, cái khác mỗi chương khiến em tò mò, nghĩ lão này điên rồi, viết vớ vẩn, đọc dần thì mơi :-o, nghĩ đến cái cảm giác đấy hay thật. Cái kêt câu chuyện thì buồn, dở dang kiểu như phim mỹ kết giở để ra phần hai :p Nói chung, câu chuyện xây dựng nhân vật có cá tính, và ấn tượng. Nói chung là anh XIt đề cập đến hai vấn đề nổi bật thời nay là du học và học lò. Đăc biệt là cái kết hững hờ, đùng một cái, khiến buồn wá, mà buồn lại khiến người đọc nhớ. Thực ra cả câu truyện không có chỗ nào có một dấu hiệu là chuyện buồn cả, chỉ đùng một cái. Tâm trạng, kẻ xa nhà khiến càng buồn hơn. Cuối cùng thì đọc truyện nảy ra một ý định là khi nào về thử đi học lò . À còn trình tự sắp xếp thì em cho là hợp lí. |
21-04-2004, 21:59 | |
God Member
Join Date: 21-05-2003
Posts: 593
KL$:
532
Awarded 36 time(s) Sent 169 thank(s) Received 82 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: G (2001-2004) Location: Xa
|
Chết, chẳng ai ngó ngàng gì đến tác phẩm của em Alex thế này. Để chị mở hàng nhá!
Nếu đấy quả thực là truyện đầu tay của Alex, thì chị sẽ dành cho em một chữ, nhầm, 2 chữ QUÁ KHÁ! Truyện lâng lâng nhẹ nhàng nhưng không vì thế mà bay qua không để lại dấu vết gì. Đoạn thoại thật chứ không điêu như truyện của admin :p Chân dung nhân vật cũng thật (quần áo, cử chỉ). Các tình tiết tương đối sáng tạo (chứ thú thật, chị chẳng nghĩ ra truyện như thế được bao giờ) Chị cũng tập toẹ viết truyện rồi, nhưng nó suck vì nhiều lí do :"> Nhắn Alex chú ý hơn về dấu chấm dấu phẩy & các dấu khác (tiếng Anh nó gọi là punctuation hay sao í).. Post bài lung tung hay chat chit thì không sao. Nhưng nếu đã có ý đồ văn học thì cố gắng viết cho đúng ngữ pháp & chính tả tiếng Việt. (truyện ngắn chứ ko fải chuyện ngắn đâu em :p) PS: Red eye, bình hay đấy! ------------------------------ Hãy hôn em giữa đêm khuya bát ngát,
Bên lúa mạch vàng vàng, bên thảm cỏ xanh xanh, Xoay xoay xoay theo điệu nhạc bồng bềnh, Váy em xinh xinh, giày chàng bảnh bảnh. |
09-08-2005, 23:51 | |
God Member
Join Date: 19-08-2002
Posts: 674
KL$ (TOP! 15):
6.743
Awarded 6 time(s) Sent 11 thank(s) Received 53 thank(s) School: Kimlien Highschool
Class: M (1997-2000) Location: Hanoi
|
Ngày cầm bút viết truyện, không, đúng hơn là gõ phím để viết truyện, tôi còn vương vấn về một Mắt buồn nơi xa xăm. Hình ảnh ấy của Mắt buồn như một cái gì đó thiêng liêng lắm, đẹp lắm, để suốt một thời gian dài tôi như người đi tìm một cái gì đó hư hư thực thực, sống trong những khung trời lãng mạn xa rời. Tôi đã viết, đã gửi link cho một số bạn bè thân thiết vào đọc vì tôi biết rằng nếu là những người đơn thuần vào Net giải trí, họ sẽ không đọc. Và trong những người đó có EM.
Ngày tôi in ra rồi tặng em cũng là ngày sinh nhật em. Một năm rồi đấy em biết không? Ngay tối hôm ấy, em đã đọc mất bao nhiêu thời gian tôi không biết, chỉ biết sáng hôm sau em trả lại tôi bản in với một đống bút chì sửa kín trang. Đoạn em bảo vô lý, đoạn em bảo phải viết thế này mới hay. Tôi đã lắng nghe em, say sưa. Và tôi đã nhìn lén em trong những phút giây đấy, em có lẽ không biết đâu. Mắt em không đẹp, không buồn, nhưng nó cho tôi sự ấm áp. Em muốn tôi làm đẹp cho nhân vật Mắt buồn trong truyện hơn nữa bằng những câu văn chau chuốt hơn. Nhưng tôi đã không sửa, em biết vì sao không? Tôi không muốn ca ngợi một người con gái khác trước mặt em đâu. Tôi sợ em buồn. Lãng mạn, nhẹ nhàng. Lời khen duy nhất em dành cho câu chuyện của tôi, hay cho tôi, tôi không rõ. Nhưng cuộc sống ồn ào, thực dụng đã cuốn tôi đi như một con robot vô tri vô giác, lướt qua những câu thơ em chép tặng tôi, hờ hững trước những lá mail em gửi. Tôi chỉ kịp nhắn vội cho em bằng như tin nhắn cụt lủn gói gọn trong 160 ký tự. Đôi khi, những buổi tối ngồi buồn, tôi chợt tìm thấy đâu đây cảm xúc ngày nào nhưng chỉ kịp đi vào giấc mơ của tôi trước khi nó bị ánh sáng bình minh cuốn đi vào ngày hôm sau. Sao anh không viết cho em một cái gì đó thật lãng mạn như ngày xưa? Câu hỏi đó của em tôi đã nợ từ lâu lắm, và đến tận bây giờ tôi vẫn chưa trả được. Em đã xa tôi, chợt đi như lúc em đến, nhẹ nhàng. Và tôi thấy mắt em thật buồn. Ngày hôm nay, khi cơn mưa đầu mùa đã về trên phố núi, ngồi trong quán cà phê, nhìn từng quả bong bóng nước vỡ tan, trong tôi có một cái gì đó buồn vô hạn, buồn đến mênh mang. Tôi không biết cảm giác đó là với em, hay với Mắt buồn, nhưng tôi cũng không thoát ra được cái thực tế: tôi đã mất cả hai.. Buôn Ma Thuột - May 15, 05 ------------------------------ Cấm cho trai tựa gái kề Cấm cho người cũ trở về duyên xưa |
28-08-2005, 19:19 | |
God Member
Join Date: 19-08-2002
Posts: 674
KL$ (TOP! 15):
6.743
Awarded 6 time(s) Sent 11 thank(s) Received 53 thank(s) School: Kimlien Highschool
Class: M (1997-2000) Location: Hanoi
|
Chú ngunhuThe sao lại hỏi một câu .... hehe thế? Bọn nó có học văn đâu, học Toán Lý Hoá chú ạ. Cơ mà học theo kiểu thầy đọc rồi chép lại, thế mà cũng nên người đấy
------------------------------ Cấm cho trai tựa gái kề Cấm cho người cũ trở về duyên xưa |