18-03-2004, 03:19 | |
Phá sản!
Join Date: 23-09-2003
Posts: 156
KL$:
0
School: PTTH Kim Liên
Class: A15 (2003-2006) Location: My little Hanoi :X
|
Chính tôi cũng ko thể hiểu được bản thân mình nữa. Tôi đã nhiều lần rơi vào tình trạng ấy lắm rồi. Trước đây khi còn là 1 hs cấp 2, chính xác là khi còn học lớp 7, có lẽ là vì lúc ấy còn quá trẻ con, chỉ biết vui chứ chưa biết buồn nên tôi ko có cảm giác ấy. Đến khi học lớp 8, đã biết nghĩ hơn 1 chút rồi thì tôi bắt đầu phải chịu cảm giác ghê sợ ấy.
Đó là việc tự nhiên bị rơi vào khủng hoảng và buồn chán. Đã ko biết bao nhiêu lần tôi tự hỏi tại sao mình lại như vậy, và cũng gần ấy lần ko tìm ra câu trả lời. Tôi vẫn sống giữa mọi người, vẫn học hành, vẫn chơi đùa, rồi tự nhiên 1 ngày tôi cảm thấy buồn chán chẳng vì lý do gì cả. Tôi cũng ko hiểu tôi bị lma sao nữa và cũng tự hỏi ko biết có ai bị như mình ko? trong tôi như tồn tại 2 con người vậy: 1 con người vui vẻ, lạc quan, yêu cuộc sống, thích nói chuyện buôn dưa lê với bạn bè; còn 1 con người lúc nào cũng buồn chán, chỉ thích chui vào vỏ ốc 1 mình, ko muốn làm gì hết. 2 con người ấy cứ như tranh nhau à ko thay nhau xuất hiện và tồn tại trong tôi. Nhật ký của tôi viết rất nhiều về chuyện này. Đã có những lúc tôi dường như tin rằng Đời mình tuân theo 1 quy luật: Sống vui vẻ được vài tuần thì lại phải sống trong buồn chán vài tuần. Những lúc tôi vui vẻ tôi hay nói hay cười, lúc nào cũng muốn đến lớp, muốn gặp gỡ bạn bè, và những lúc ấy tôi cảm thấy hứng thú với mọi việc mình làm, tôi làm các bài Toán hay các bài văn rất nhanh và các môn học khác cũng vậy, tôi nghe nhạc, tôi đi chơi trong 1 tâm trạng vô cùng thoải mái và vui vẻ. Còn khi con người thứ 2 xuất hiện, tôi tự nhiên cảm thấy vô cùng chán đời, ko muốn gặp ai cả, nhưng mà tôi là 1 hs, nên tôi phải tới trường hàng ngày, Những ngày này lúc bạn bè nói chuyện, nói thật là tôi ko biết nói gì với chúng nó cả, đầu óc tôi như trống rỗng, tôi ko nghĩ ra điều gì để nói với chúng nó cả, chả bù cho lúc vui tôi nói liến thoắng, bao nhiêu chuyện ko dứt, bạn phải ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu được khi đó tôi tuyệt vọng đến mức nào. Và đau khổ nhất là vào những lúc như thế tôi dường như ko thể nào tập trung học hành được, ko biết làm sao nữa. Văn là môn học yêu thích của tôi, bt tôi làm văn 1 cách rất dễ dàng nhưng khi đó ko hiểu sao tôi ko nghĩ ra được cái gì để viết cả, có lẽ là do nghĩ nhiều quá nen ko thể tập trung học được. Còn 1 chuyện nữa, khi tôi sống với con người thứ nhất, buổi đêm tôi ngủ rất ngon, và sáng hôm sau tỉnh táo làm mọi việc. Còn khi sống với con người thứ 2 buổi đêm rất nhiều lúc tôi ko tài nào ngủ được, tôi cứ ngồi 1 minh nhìn xung quanh mà ko biết làm gì, tôi đã khóc vì cảm thấy quá cô đơn. Thế rồi 1 ngày tự nhiên tôi lại cảm thấy mình đỡ hơn rồi vài ngày sau lại hết chán và lại sống với con người thứ nhất, cứ như thế nó như 1 cái vòng luẩn quẩn mà dù tôi biết rõ đường đi của cái vòng nhưng ko thể điều khiển được nó. Bây giờ ngay cả trong những lúc đang vui tôi cũng luôn sợ và tự hỏi:"Ko biết mình còn vui vẻ được mấy ngày rồi sẽ lại rơi vào buồn chán đây?" . Có thể mọi người nghĩ tôi cũng như bao người khác, mọi người cho rằng: Con người mà, ai chả có lúc vui lúc buồn. Nhưng người ta buồn thường là do 1 chuyện gì đó gây nên, còn tôi, những khi buồn là tự nhiên buồn, tự nhiên thấy chán mà ko thể hiểu là vì sao. Tôi nhớ mang máng có lần cũng trên KLNet anh Xít có viết trong 1 chủ đề gì đó, đại ý là:" Trong 1 tháng mỗi con người ai cũng có những ngày nhất định cảm thấy hụt hẫng và buồn chán", ko biết có phải như vậy ko, có phải là ai cũng thế ko? Nhưng mà hình như tôi là người duy nhất bị như vậy, tôi dường như phải sống theo 1 cái gì đó điều khiển tôi, tôi ko thể tự điều khiển cuộc sống của mình. Tôi sợ cái kiểu này lắm rồi nhưng ko biết làm thế nào để thoát ra khỏi nó, để ko bị như vậy nữa. Tôi viết bài này để mong mọi người có thể cho tôi 1 lời khuyên. P/S: Hiện giờ khi viết bài này có thể nói là tôi đang sống với con người thứ nhất, nghĩa là khá bình thường và vui vẻ. Có những hôm buồn chán tôi đã định viết 1 bài như thế này nhưng chỉ được mấy dòng là lại xoá hết đi, vì thực sự lúc đó tôi ko thể viết nổi. Xit: small_angel lần sau đối với các bài viết dài em gõ 2 lần Enter giữa các đoạn để tách đoạn rõ ràng cho dễ đọc như anh sửa ở trên. |
20-03-2004, 20:59 | |
God Member
Join Date: 21-05-2003
Posts: 593
KL$:
532
Awarded 36 time(s) Sent 169 thank(s) Received 82 thank(s) School: PTTH Kim Liên
Class: G (2001-2004) Location: Xa
|
"Hồi trẻ" () tớ cũng rơi vào tâm trạng này nhiều. Cũng băn khoăn tự hỏi tóm lại đứa nào mới là con người thật của mình, cái đứa toe toét bắng nhắng hay là cái đứa ngu ngơ lầm lì..
Suy nghĩ mãi đau đầu rồi cũng chán. Tớ quyết định, kệ. Chuyện người giả người thật quan trọng gì. Chắc tớ không giúp được gì nhiều, chỉ mong góp thêm một tiếng vào những gì mọi người đang nói: Là người ai chả có lúc lên bờ khi xuống ruộng! Có những lúc đang vui vẻ cười đùa ("con người thứ nhất" của bạn í) thì phải quên nhanh nhanh những chuyện buồn đi để mà enjoy! Nếu nghĩ quá nhiều về "con người thứ hai" thì bạn sẽ ít được làm "con người thứ nhất" hơn đấy. Chúc vui! ------------------------------ Hãy hôn em giữa đêm khuya bát ngát,
Bên lúa mạch vàng vàng, bên thảm cỏ xanh xanh, Xoay xoay xoay theo điệu nhạc bồng bềnh, Váy em xinh xinh, giày chàng bảnh bảnh. |
21-03-2004, 01:34 | |
Phá sản!
Join Date: 23-09-2003
Posts: 156
KL$:
0
School: PTTH Kim Liên
Class: A15 (2003-2006) Location: My little Hanoi :X
|
Em cứ tưởng chỉ mình em bị như vậy, hoá ra có nhiều người giống em quá. Rất cám ơn mọi người vì đã chia sẻ với em. Có lẽ cái tuổi bọn mình bây giờ nó như vậy, cứ lúc mưa lúc nắng. Em cũng ko biết nữa, bây giờ em đang khá vui, ko biết rồi em có còn phài buồn chán ko nữa, nhưng em sẽ cố gắng để ko bị như vậy.
Nhưng em vẫn chưa giải thích nổi tại sao nhiều lúc em lại tự nhiên bị rơi vào buồn chán, chả nhẽ mọi người khi buồn cũng vậy??? Cũng tự nhiên buồn à? |